Danh Mục
» Thơ tình yêu
» Truyện cười
![]() | MT-A ![]() ![]() ![]() ![]() |
Mưa vẫn rơi đều ngoài xe, những giọt mưa trượt nhẹ trên mép cửa hằn đủ hình thù, tôi không dám quay đầu nhìn dù biết chắc rằng em đã ngủ gật bên cạnh mình.
Sau ngày gặp em trên xe bus, tôi tự hứa với lòng nhất định sẽ tìm cơ hội làm quen em, cơ hội đã đến khi thấy em một mình trong thư viện trường, em ngồi ngay bên cạnh nhưng tôi nhát gan chỉ có thể viết một mẩu giấy nhỏ rồi len lén gửi cho em. Chữ tôi không đẹp cũng không xấu nhưng tôi cố gắng tạo cho mình nét chữ xấu một cách ưa nhìn, cả câu làm quen cũng được suy nghĩ cẩn thận: "Em ơi, anh nhặt được thẻ sinh viên của em nè, có phải em tên là ...., mã số sinh viên là... không? Nếu đúng thì em viết số điện thoại của mình vào đây rồi chuyển mẩu giấy lạicho anh nhé".
Lợi dụng lúc em chăm chú chơi game trên điện thoại, tôi bỏ mẩu giấy qua bàn em rồi tiếp tục giả vờ chăm chú vào màn hình máy tính trước mặt, tôi đang đánh cược sự tò mò của em, hồi hộp về việc mình làm và cả mong chờ em có thể viết vài chữ vào đó. Tôi cố gắng phớt lờ sự tìm kiếm của em và mừng như điên khi em viết vào mẩu giấy số điện thoại mặc dù em rời đi ngay sau đó.
Tôi lưu số điện thoại của em vào máy, lấy hết dũng khí nhắn tin xin làm quen với em, tin nhắn gửi đi và tôi thấp thỏm chờ đợi, chờ đến khi tổng đài báo không gửi được tin nhắn cho em. Tôi nhấn máy gọi đi và nghe tiếng giọng nữ thông báo số điện thoại em cho không thể liên lạc được. Tôi đâm ra hụt hẫng. Còn may là tôi kiên trì bởi vì em không “khó tính” như tôi vẫn nghĩ. Em là cô gái vui vẻ, thân thiện, em trả lời từng mẩu giấy tôi len lén gửi, những mẩu giấy xuất hiện bất ngờ mà tôi phải lấy hết dũng cảm, phải nhìn trước ngó sau “canh me” em lơ là để tự gửi hoặc nhờ người gửi đến chỗ em ngồi.
Tôi không hi vọng em thích tôi qua những mẩu giấy nhưng tôi hi vọng em cho tôi cơ hội để được làm quen em.
Một mùa Premier League mới lại bắt đầu, em vẫn mê đá banh và hình như em ghét fan Arsenal lắm thì phải. Những buổi tối ngồi sau em trong quán cà phê ở kí túc để xem MU đá, nghe em hăng say bình luận, nhìn em tập trung quên hết mọi chuyện xung quanh, thấy nụ cười của em khi MU thắng, thấy nỗi buồn của em khi MU thua, nghe em “khó chịu” khi nhắc đến fan Arsenal mà lòng bình yên đến lạ. Những lúc ấy, tôi quên bén việc mình là fan cuồng Arsenal…
Tôi vẫn đều đặn “theo đuổi” em qua những mẩu giấy, cứ như thế suốt một tháng dài, thế nhưng lúc tôi đủ tự tin để cho em biết đên sự tồn tại của mình thì em lại chọn kết thúc, nhìn em bỏ vội mảnh giấy với nội dung: “Anh không trêu em, anh chỉ muốn cho em chút thời gian để tin mình đang được theo đuổi và từ từ chấp nhận anh. Bây giờ, em hãy quay đầu qua bên phải đi” vào cuốn truyện mình vừa mua rồi đi thẳng tôi thảng thốt vô cùng. Tôi đã cho rằng mình đã sai, tôi thôi viết cho em những mẩu giấy vàng và thôi hi vọng.
Trực tuyến 

Thành viên: BOT,
& 11 Khách ghé thăm!