CHƯƠNG 43: ĐAI HỘI CHIẾN HỌC THÊM TOÀN LỚP
Khi tôi u sầu ủ rũ quay trở về lóp học, phát hiện lớp E033 của tôi tràn ngập bầu không khí u ám xám xịt, từng người từng người không nghịch ngợm đùa giỡn như bình thường, mà đều vùi đầu vào học rất khổ sở, xung quanh vang lên tiếng “haizzzzzzz” rất thảm não, thì ra lần thi này ngoài tôi ra, những đứa khác đều tệ hại. “A~! Không thể nào? Vậy chẳng phải cả lóp chúng ta đều phải lưu ban? Vậy chả phải chỉ có mình tớ tiếp tục học lên ư?” Tôi kêu lên thảm thiết. “Gì? Cái gì mà lưu ban? Cậu nghe ai nói vậy? Cái quy định kia vốn không nhằm vào lớp rác rưởi chúng ta đâu.” Một bạn nhìn tôi đang sầu khổ với vẻ lạ lùng. “A! Thế à?” Biết sớm là thế thì hà tất tôi phải liều mình học bài! Ôi ười ơi-, giai đoạn ôn tập đau khổ của tôi ơi... Nhưng chẳng ai thèm đếm xỉa đến tâm ưạng của tôi, trong lóp im phăng phắc, chỉ có tiếng bút đè lên trang giấy “rèn rẹt”, hiệu trưởng mà nhìn thấy cảnh tượng một lớp trước nay không sợ ười không sợ đất như lớp tôi chăm chỉ như thế, chắc chắn sẽ cảm động đến mức phải bệnh tim mất. Cuối cùng, cô bạn cùng bàn với tôi, Giai Liên ném sách sang một bên, gào lên với vẻ mặt mất bình tĩnh: “Chịu không nổi nữa, không hiểu gì hết!” “Làm sao đây? Tớ chưa bao giờ nghiêm túc chăm chỉ đến như vậy, nhưng vô hiệu!” Bạn A than vãn. “Muốn thông qua kỳ thi giữa kỳ sau đó chắc chắn là không thể rồi.” Bạn B ôm lấy đầu ủ rũ. Tiếng nói của toàn lóp đều l bốn chữ: cúi - đầu - ủ - rũ. “Hừm-, mọi người đừng buồn bực quá, chúng ta chỉ cần cố gắng thì sẽ có hy vọng mà!” Nhìn thấy mọi người thất vọng, ít ra tôi cũng phải cỗ tinh thần cho họ chứ. “Quách - Tiễn - Ni!” Đôi mắt Giai Liên vụt sáng như nhìn thấy vị cứu tinh, “Lần này cậu thi giỏi quá, nghe nói Kim Thuần Hy giúp cậu học à?” “He he, cũng chả có gì, ít nhiều gì thì anh ta cũng giúp tớ được chút chút!” Tôi sờ sờ gáy mình với vẻ ngượng ngùng. “Tiễn Ni, người chính nghĩa như cậu không thể thấy chết mà không cứu chứ!” “Đương nhiên, ai chẳng biết Quách Tiễn Ni này là người chính nghĩa nhất toàn trường Sâm Vĩnh!” Tôi tự tín vỗ vỗ ngực mình. “Thế thì, xin cậu nhờ Kim Thuần Hy dạy chúng tớ học đi! A_A” A_0 What? Đang kể truyện cười thế giới à.... ... “Chuyện này...” “Toàn trường Sâm Vĩnh chỉ có Quách Tiễn Ni cậu là lợi hại nhất, ngoài cậu ra thì chẳng ai làm nổi.” “Đương nhiên, nếu không làm được thì tên Quách Tiễn Ni sẽ bị viết ngược...” Khi tôi nói đến đây, nhìn ánh mắt ngưỡng mộ nhiệt tình cùa đám bạn trong lớp, tôi biết là ... Quách Tiễn Ni, mi tiêu rồi!!! Trương Tịnh Mỹ kia còn thấy chết không cứu, đúng lúc tôi gọi điện than vãn với nó, nó lại còn lạnh lùng quang cho tôi hai chữ: “đáng đời!” Woa a ~ Quách Tiễn Ni mi không biết chọn bạn mà chơi!!! T_T Bó tay rồi, vì thanh danh của tôi, vì đồng bào của tôi, vì lời hứa danh dự của tôi, làm tới thôi!!! Thế là, tan học xong, tôi lấy hết can đảm dẫn cả lóp đến nhà Thuần Hy. Còn tôi thì nấp trong phòng để nhìn trộm. Tôi không dám tưởng tượng cảnh sau khi Thuần Hy trở về, tôi phải chuấn bị sẵn sang, bảo tồn lực lượng trung kiên nhất của lóp E033, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì lực lượng trung kiên nhất là tôi đây, sẽ không ra mặt. Thuần Hy vừa vào đến nhà, một đám đang ngồi kia “xoạt” một tiếng đứng phắt dậy cung kính... “Anh Thuần Hy về rồi!” Từng nụ cười nở ra rạng rỡ như ánh mặt ười... “Thuần Hy, đây là các bạn của Tiễn Ni, đến để thăm con!” Giọng nói của bác gái hình như rất hào hứng. “Anh Thuần Hy, xin anh giúp lóp chúng em học thêm với!” Toàn thể các bạn nhất loạt đồng thanh, uy chấn thiên hạ! “Thuần Hy, mẹ vui quá, đây là lần đầu tiên có nhiều người thế này đến nhờ con giúp đó, Thuần Hy của chúng ta có duyên quá nhỉ!!!” Bác gái cười đến nỗi mắt híp lại thành một đường chỉ. “-0- Quách _0_ Tiễn -O- Ni! Cô cút ra đây ngay cho tôi!” Kim Thuần Hy gầm lên. Không thể nào? Chẳng lẽ anh ta phát hiện ra tôi rồi?

