Giônathan Suip: Những bác sĩ mát tay nhất thế giới là “điều độ”, “bình tĩnh” và “vui vẻ”
Danh Mục
» Thơ tình yêu
» Truyện cười
![]() | MT-A ![]() ![]() ![]() ![]() |
phần cuối
Tôi mở cửa rón rén bước vào. Con bé đó đang ngồi trên bệt dưới nền nhà tắm, tựa lưng vào tường, trên người ko mảnh vải che bím, hai chân khép hờ trong tư thế đợi chờ. Thấy tôi bước vào, nó nhoẻn miệng cười:
– Chào anh.
– Ừ, chào em – Tôi đáp lời.
– Anh có thể ngồi bên cạnh em được không.
– Dạ được ạ.
Tôi khẽ xích lại gần em, nhẹ run run cầm bàn tay em, tay kia nhẹ nhàng vuốt tóc em, rồi ghé vào tai em thì thầm:
– Anh hôn em nhé?
– Dạ vâng, nhưng hôn lên má thôi, không hôn môi.
– Sao thế? Em ngại à?
– Không, tại mồm em vừa thổi kèn cho hai anh bạn anh rồi, giờ không được thơm tho lắm.
Thế rồi tôi và nàng, à nhầm, tôi và con cave cũng bắt đầu cái công việc thiêng liêng đó. Đoạn này xin phép không tả chi tiết kẻo các thím lại kêu là truyện sex trá hình.
……@#$%^&*!..beep….beeep
Khoảng 30 giây sau…
– Xong rồi hả anh?
– Ừ, xong rồi em ạ.
– Xong rồi thì anh ra ngoài đi, còn ai nữa không, gọi vào nốt đi.
– Cho anh ngồi đây tí nữa được không?
– Xong rồi thì ra ngoài đi cho người khác vào chứ ngồi đây làm gì?
– Để anh ngồi lâu lâu tí hãy ra, thế mới oai, chúng nó mới nể.
– Tùy anh thôi. Mà còn ai nữa không anh? Vào nhanh để em còn đi đám khác.
– Còn một thằng đang bị ốm, nằm bẹp dí ngoài giường kia, không biết nó có chiến được không.
– Anh ra động viên anh ấy cố gắng giúp em, đằng nào em cũng mất công đến đây rồi. Thêm được đồng nào hay đồng ấy.
– Ừ, anh sẽ giúp, nhưng em này. Anh nhờ em việc được không?
– Vâng, anh cứ nói.
– Tí ra ngoài anh sẽ khoe với bọn kia là anh làm cho em lên đỉnh được 3 lần để lấy oai tí, em đừng nói với chúng nó là anh được 30 giây đã out nhé?
– Dạ, không vấn đề. Hai anh bạn vừa rồi của anh cũng dặn em thế mà.
– Hả? Hai thằng chúng nó….
– Vâng, anh đầu thì out luôn tại cổng chợ, anh thứ 2 được 10 giây, anh thứ 3 được 15 giây. Anh là khá nhất đấy.
– Đậu má, thế mà chúng nó chém gió kinh thế.
– Thì là bạn anh mà.
Vậy là tôi hùng dũng tiến ra ngoài trong ánh mắt ngưỡng mộ của mấy thằng bạn. Đương nhiên, chúng nó nể tôi lắm, vì tôi chiến được lâu nhất, những 10 phút và cho nàng 3 lần lên đỉnh cơ mà.
Tôi đánh thức thằng bị ốm dậy. Nó chắc mệt lắm nhưng vì ham hố nên vẫn cố. Dìu nó lê từng bước vào trong nhà tắm, tôi nhẹ nhàng đặt nó ngồi xuống cạnh con cave.
– Bây giờ tự lo được chưa hay vẫn cần tao phải ở lại đỡ mày?
– Thôi, mày ra đi, tao tự lo được.
– Ừ, vậy tao ra, em chăm sóc bạn anh giúp anh nhé.
Tôi ra ngoài và chốt cửa lại. Cả lũ lại hồi hộp áp tai vào cánh cửa nghe ngóng tình hình. Đã có tiếng quần áo sột soạt và tiếng xì xà xì xụp.
5 phút, 10, rồi 30 phút trôi qua. Thằng bị ốm vẫn chưa ra, cả bọn nhìn nhau đầy ngạc nhiên lẫn cảm phục. Đậu má, nó bị ốm mà còn được 30 phút, nó mà khỏe thì éo hiểu khủng cỡ nào.
Bất chợt có tiếng con cave bên trong kêu lên:
– Các anh ơi, cứu với, anh ấy bị ngất xỉu rồi.
Cả bọn lập tức xông vào xốc ngay thằng bạn khênh ra giường, xoa dầu đánh gió. Con cave thì mặt tái mét, chắc nó sợ có án mạng xảy ra. Tôi thấy vậy liền trấn tĩnh nó:
– Nó không sao đâu em, bị xỉu tí sẽ tỉnh lại thôi. Chắc tại nó ốm mà làm lâu quá nên kiệt sức.
– Đã được cái nào đâu mà lâu hả anh?
– Gì? Hơn 30 phút mà chưa cái nào là sao?
– Có lên được đâu, em làm mọi cách mà vẫn ỉu xìu như cọng húng lìu, thế rồi tự nhiên gục xuống. Thôi, lát tính tiền em không lấy tiền của anh ấy đâu. Coi như em biếu anh ấy lấy tiền mua thuốc. Rõ khổ.
Lúc này, thằng trưởng phòng mới bẽn lẽn lại gần:
– Em ơi, thế… thế trường hợp của anh có được xem xét miễn giảm không?
Con cave nhìn mặt thằng trưởng phòng rồi bịt miệng cười:
– Không anh ạ. Bạn anh bị ốm nên em linh động thôi, còn anh, anh đã mua vé vào cổng rồi, việc anh rơi tiền ở cổng hay anh khóc nhè thì là lỗi của anh. Bên em không có trách nhiệm giảm trừ. Hơn nữa, mấy người bạn của anh, anh nào cũng 2, 3 lần lên đỉnh, tính ra em còn lỗ ấy chứ. Thôi, cứ theo giá đã thỏa thuận, nhân người lên rồi thanh toán để em về cho kịp.
Nó nói vậy rồi thì ai còn kì nhèo với con cave làm cái gì nữa chứ. Thằng trưởng phòng đành đếm tiền trả đủ cho nó. Con cave đang chuẩn bị về thì có tiếng thều thào gọi giật lại:
– Em ơi… em ơi…
Cả bọn quay lại, thì ra là tiếng gọi của thằng vừa bị ngất xỉu. Nó đã ngồi được dậy:
– Em đừng về vội, anh tỉnh lại rồi, mình làm tiếp nhé?
– Muộn rồi anh ơi, em có hẹn với khách khác rồi. Chào các anh.
Tôi ra mở cổng cho em về. Em có vẻ như vẫn muốn giữ mối làm ăn ngon lành này nên khẽ hỏi:
– Liệu em có còn được gặp lại bọn anh nữa không?
– Tất nhiên là có chứ, đầu tháng có tiền thầy u gửi lên, chắc chắn mình sẽ gặp lại nhau. Em về cẩn thận nhé.
Trực tuyến 

Thành viên: BOT,
& 11 Khách ghé thăm!