Old school Easter eggs.
VanHiepDinh: Chap 3: Cấp3: Đây là quãng thời gian tuyệt vời - Diễn đàn truyện - Xtseo.Xtgem.Com
* VanHiepDinh *
* Cấp bậc: mem
2015-05-21 16:34

Chap 3:

Cấp3:

Đây là quãng thời gian tuyệt vời nhất của mình, vui có, buồn có, tình yêu thì đếch có.

Ngày đầu tiên vào nhận lớp mới chỉ kịp xác định vị trí của nhà vệ sinh thôi thì bị gọi vào lớp để nhận cô chủ nhiệm.

Mình khuyên các bạn theo kinh nghiệm mà mình đúc kết dc là ngày đầu tiên bạn nhập học luôn luôn phải làm việc đầu tiên là xác định vị trí của WC, đ’ đùa đâu, gái gú có thể tăm sau, nhưng cái đó phải làm đầu tiên.

Nhớ hồi cấp 1 mới chuyển trường lên, đi vào nhà vệ sinh thấy ở đây sao kì lạ quá, nguyên chục cái chỉ có 1 kiểu bàn ngồi bằng xi măng khá đơn giản, quái, sao WC xây j giống để ngồi ĩa quá ta.

Hồi đó trí óc non nớt nên ko nghĩ nhiều, đi WC hết cả năm lớp 2.

Mãi về sau mới biết chỗ đó là WC nữ, cũng may mấy lần đi vệ sinh toàn đi trong tiết, ko thì khéo có đứa nào bắt gặp chắc đập đầu vào tường cmnr.

Buổi gặp mặt đầu tiên nhìn chung ko ấn tượng lắm, chỉ nhớ cô có hỏi câu nào đại loại là:

-“Đối với những cây rất to trồng để lấy trái, là những nhà Vật Lí học tương lai em hãy đưa ra cách thật khoa học để hái những trái trên cây cao dễ dàng”.

Rồi có thằng đứng lên nói một câu kinh điển:

-“Thưa cô! Em nghĩ là mình nên chặt cái cây đi là lấy được trái ạ!” ‘_____’

Mặt cô lúc đó như bị nhét giẻ vào mồm, nghĩ thấy nó nói cũng đâu có sai nhỉ, thằng này tương lai phải bằng Anh-xtanh hoặc hơn chứ bộ.

-“Tôi sẽ để ý đến em!”- cô nhìn nó hăm dọa.
Lớp 35 đứa chỉ có 7 đứa con gái, tia được 2 đứa lùn một đứa cao nhìn khá nhất, tỷ lệ xinh đẹp là 3/7. Cao vãi.

Hồi đó có dạo được mấy thằng bạn chỉ cho con nhỏ bên lớp Anh, khá xinh, trắng trẻo này nọ, mình cũng khen với mấy thằng bạn là nó đẹp vl thật.

Vài bữa sau chúng nó đồn mình thích con đó đến nỗi nhỏ đó qua tận lớp ngó mặt mình, xong nó phán 1 câu mà mình nhớ mãi đến h:

-“Xấu trai quá!” @___@

Vậy chứ mà về sau nó lại chính là đứa chủ động tiếp cận mình trước, đến khi học đại học mình sẽ kể về em này, khá là đáng nhớ.

Thời gian cứ thế trôi đến hết lớp 10 vẫn chưa tia được em nào tại gà.

Lên 11, lớp mình vô địch bóng chuyền toàn trường, mình là cầu đập chính, thế là tự nhiên lụm được cái bóp, bắt đầu có tí tiếng tăm trong trường.
Có con bé khóa dưới thích mình ra mặt, mà đờ mờ nó xấu vờ lờ, lại có tính như con trai, nó cứ đồn thổi khắp khóa là nó thích mình chết mê chết mệt.

Dcm, mình thề là thị nở mà có đầu thai lại thì mình lấy thị nở cmn luôn chứ ko lấy con đó, thế là mình cứ lảng lảng, nhiều đứa nó bảo mình chảnh, mình bảo giỏi thì chúng mày cặp với nó đi thế là chúng nó im mất.

Con nhỏ tấn công mình rõ dồn dập, có đợt nó lừa mình xuống lớp nó để nguyên đám chọc, tí nữa mình trội dép vào mồm một thằng trong lớp nó rồi, đến là ức chế.

Rồi giữa năm 11, cuối cùng mục tiêu cũng xuất hiện, ko xa quá cũng ko gần quá.

Nàng là lớp trưởng lớp Toán, mình là học sinh giỏi luôn ở trong top 35 đứa học giỏi nhất lớp, kể cũng xứng đôi vừa lứa.

Nhưng mà nói cỡ nào thì thời đó mình vẫn chưa biết vào voz, chưa biết lên mạng chưa biết tra cứu thông tin này nọ nên kĩ năng cua gái hoàn toàn là con số…..âm.

Một thằng bình thường đẻ ra thì mặc cmn định phải là có kĩ năng với gái tồi lắm là số 0. Nhưng mình nghĩ chắc mình phải âm, tính đến thời điểm đó toàn lộn cái bàn.

Cũng năm 11 đó được nhà lắp mạng Internet, mang danh là phát huy học hành cho con, cơ mà mình toàn lên du học nước ngoài, có đợt tiền mạng gần 500k, bị đập như chó.

Thế là lân la tìm nick Ym của nàng, hồi đó Ym vẫn đang trong giai đoạn cực thịnh. Lân la nói chuyện khá là hợp, mình cũng nói rồi, khi mà ko phải trực diện nói chuyện mình chém rất dữ.

Ở ngoài đời cũng dần thân thiết, vì mình cũng khá có danh phận trong khối 11 năm đó, danh phận ở đây là tiếng tăm chứ chả phải kiểu như được làm hoa hậu hay vợ kế cái đệt j đâu.

Có dạo đang ngồi lan-can học bài nàng đi với mấy đứa bạn ngang qua rồi thấy mình tự nhiên giơ bọc đậu phộng lên hỏi:

-“Nè ăn ko??”- cụt ngủn vậy thôi nhưng mà tự nhiên tim mình như mún nhẩy cẩng lên.

Ăn hạt đậu phộng cả người rộn ràng cứ như thế sắp phát điên lên vậy, ôi nàng đã chủ động thân thiết với mình, mình sẽ tiến tới, sẽ dính dc nàng, sẽ có người iu, sẽ……….

Thời đó trẻ con hoa mộng nghĩ đủ thứ, thế là sáng hôm sau quyết định xin mẹ hẳn……..3k để mua đồ ăn đãi nàng. Cái này thề ko chém, nhà mình cũng dạng bình thường đủ ăn chả giàu có j đâu.

Sáng hôm sau nàng đang đứng cùng đám bạn, mình lại khều nhỏ:

-“Ê! Xuống căn-tin ăn đậu phộng ko??”.

Đệt! Ngày xưa nghĩ như thế là hay, giờ nghĩ lại nó chuối đ’ tả dc, tại sao mày ko mời là xuống ăn sáng với tớ hay là đi ăn chút j ko này nọ hả thằng nguuuuuuuu?

Nàng cũng mỉm cười mà đi chung với mình, nguyên đám chọc quá chừng.

Sau đó xuống tới căn-tin mình cho tay vào thùng đồ ăn bốc ra bịch đậu phộng tân tân đưa cho nàng, còn mình thì bốc 2 bịch =)) =)) ra về tỉnh bơ.

Tại sao ko để nó tự chọn món?? Rồi sao mày lấy nó có 1 bịch mà mày những 2 cái là làm sao làm sao?? Chỉ ước quay lại đập cho mình một trận lỗ đầu thì thôi.

Chả biết lúc đó nàng nghĩ thế nào nữa nhưng vẫn tươi cười nói chuyện với mình khá vui vẻ, ôi, tình cảm thuận lợi quá cơ.

Những ngày sau vẫn ko có j đặc biệt, một hôm nọ đang đi trên lớp xuống cầu thang thì gặp con nhỏ nào ấy khẩu trang kín mít té cái độp ngã lăn quay ở chân cầu thang.

Cầu thang thấp tè mà cũng té, thiệt sao chả có đứa nào đến đây để cùng cười con nhỏ này với mình nhỉ, đợi mãi chả có ai đến nhịn ko nổi thế là mình cười phá lên, cười ngặt nghẽo, cười như điên dại….

Ko nghĩ đến việc lại đỡ con người ta dậy luôn, con nhỏ đứng dậy tháo khẩu trang ra……….là nàng.

Thôi bỏ mẹ rồi, chuyến này đi bán bcs luôn rồi, nàng tím hết cả mặt, đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn mình, ánh mắt đó chứa cả những căm tức, giận hờn, thù hận như đâm xuyên qua con tim mỏng manh và ngu dại của mình.

Nàng giận, mà thực ra đến con chó cũng giận chứ đừng nói j người, nghĩ lại bao ngu. Năn nỉ, ỉ ôi, xin lỗi, lạy lục mãi vẫn chả thèm nói chuyện.

Lên Ym vừa chào một cái là thấy nick nàng tắt cái phụt, mà sao canh hay lắm, mình vừa chat xong là thấy offline ngay, nhiều lần tính hỏi canh sao hay vậy mà ngại.

Mãi vẫn ko chịu nói chuyện lại với mình, nản đời, thôi kệ lo ăn chơi đã tính sau.

Cũng đợt năm 11 đó có thằng 12 nào cá với nhau nhảy từ lan can tầng 1 xuống lấy thưởng.

Cũng ko cao lắm, cơ mà nhảy ko khéo gãy giò chứ chả chơi, thế là có thằng 12 nào đeo mắt kiếng nhìn rõ thư sinh, học giỏi nó nhảy thật.

Cuối cùng hôm sau thấy chân nó bó bột, ra là gãy mẹ nó giò, phần thưởng là một chai……Sting.

Nghĩ hoài vẫn chả hiểu ở nhà mẹ nó có nấu canh với muối ko mà nó khôn dữ vậy, đổi chai Sting với cái giò, vừa cười vừa thương vừa thấy nó …ngu vcl.

Mãi thì giông bão cũng qua, đó là một ngày cuối HK1 trường tổ chức văn nghệ Mừng Đảng Mừng Xuân. Cả 3 năm cấp 3 của học sinh trường mình đây luôn là hoạt động đáng ghi nhớ nhất cùng với giải bóng chuyền.

Giai đoạn này vào trường lúc nào cũng thấy tập luyện văn nghệ vui như trẩy hội.

Hôm đó đang mải xem văn nghệ thì thấy nàng từ đằng xa giữa đám đông, chao ôi hôm nay nàng để tóc xỏa dài buộc một chỏm hờ hửng trông xinh như thiền thần ý.

Thế là lân la lại gần, cũng 1 tháng rồi tránh mặt nhau, nàng đang kiếm ghế đứng để xem cho dễ, dĩ nhiên là mình ngu thì có ngu nhưng ko ngu đến mức ko biết nên làm j, về điểm này thì cha mẹ mình hoàn toàn có thể tự hào về mình.

-“Nè! Ấy đứng lên đây nhìn cho rõ”- mình gõ nhẹ vai nàng.

Quay tay ý nhầm quay lại thấy mình, nàng khẽ liếc nhẹ rồi lại quay đầu đi.

Cái dm, đến đây mà còn giận cái j thế, bình tĩnh, bình tĩnh.

-“Thôi mà, đừng giận nữa, C biết lỗi rồi, tại bữa đó buồn cười quá nên….”- ngập ngừng.

-“Hay thật! Tui té trông buồn cười lắm hả??? Mà cười rõ to nữa chứ!”- nói ko thèm nhìn mình luôn.

Thật tâm là mình muốn nói “Ừ” lắm ấy nhưng ko dám.

-“ko cười nữa, thôi mà đừng giận nữa nha, lấy ghế đứng cho dễ xem nè, đi mà, nè!”.

Năn nỉ một hồi cũng chịu lấy ghế đứng, chậc, mồ hôi ướt cả áo rồi, sau đó mình cũng cướp dc cái ghế của thằng bạn ngồi kế nàng xem và đàm đạo, nói thế thôi chứ chỉ có mình mình độc thoại cơ mà thấy tình hình đã lắng dịu đi ít nhiều rồi, chắc sẽ tha mình sớm thôi.

Cuối chương trình, chả nói lời nào với mình, xách ghế đi về, ngụ bỏ lỡ cơ hội này, vội xách con xe đẹp rượt theo nàng.

Chap 4:

Vào đến nhà xe, nàng đã đạp ra đến cổng trường rồi, lần mò trong bóng tối giữa cái nhà xe tối thui, kiếm chết cm nó mà ko tìm dc chiếc xe mình đâu.

Nhân tiện mình cũng khuyên các bạn luôn là sau này mà có đi chơi với gái, có những thứ nhỏ nhặt như là gửi xe này nọ luôn phải nhớ chính xác xe để ở đâu để lúc cần là kiếm dc ngay chứ đừng như mình lúc này.

Nhớ sau này còn có lần mình đ’ nhớ xe nằm đâu trong cái hầm xe của Vincom làm mình với con bé kia kiếm gần 30’, nghĩ lại như cc :(

Mãi cũng tìm dc, muốn đạp chiếc xe hết sức, bây h là 8h, nàng đã đi trước gần 10’ rồi, hộc tốc rượt theo, trời ơi có khi tình yêu của 2 người chỉ cách nhau vỏn vẹn có 10’ xe đạp thôi ý.

Đạp như chó chạy đua, như cua bò vội, có cảm giác lúc đó mà đi đua xe đạp chắc vô định luôn, đến cái ngã 3 gần trường, thôi bỏ mẹ biết nó cua hướng nào mà theo đây.

Mình biết nhà nàng có 2 hướng để đi về, 1 là đi thẳng, 2 là quẹp trái. Cái dm lúc đó làm loz j có máy tính mà ngồi tính xác suất, tổ hợp, chỉnh hợp j đâu, thế là chạy theo tiếng con tim mách bảo 3 chân 4 cẳng đâm thẳng.

Chạy thêm chừng 2’ hay 3’ j đó thì xa xa dáng ai kia đang chạy xe đạp hờ hững, ôi tình iu của tui :x

Chạy chậm lại, ráng điều chỉnh nhịp thở ko lên nó lại nghĩ mình dại gái đuổi theo nó thì mất bà nó hình tượng.

-“Sao chưa coi hết mà về sớm thế đồng chí!”- chạy ngang mặt xe nàng nói.

Nhìn thấy mình nàng hơi khẽ bất ngờ nhưng mà lần này cũng chịu nói chuyện:
(Truyện từ Thehe9x.mobi)
-“8h rồi, về sớm má mong, thế sao ai kia cũng về sớm thế??”.

-“À về sớm cha mong!”.

-“Xí, thấy gớm, cái mặt m đi đêm về cướp nó còn tránh, có cái j mà lo”- bĩu môi nhìn mình.


(Ghi chú là hồi đó mình với nàng nc khá thân nên toàn xưng hô mày tao thôi =)) phần đầu xưng hô bạn tui là chém đấy

-“Nói nghe đau zậy ta, nè m hết giận t chưa zậy??”- ngập ngừng.

-“Mắc j phải giận, bữa mày cười tươi và đẹp quá t nhìn thấy lóa cả mắt luôn, cưới đẹp mắc j giận??”- lại liếc xéo mình.

-“Thôi mà, con gái j giận dai zậy, đã xin lỗi rồi mà, đừng giận nữa ha, nha, nha!”- ỉ ôi.

-“Mà m cũng phải cho t cơ hội để sau này ko cười khi con gái đeo khẩu trang té cầu thang nữa chứ, hic!”- lại nói tiếp.

Nàng khẽ phì cười ko nói j nữa, chắc là ổn cmnr, 2 đứa lại sóng đôi đi trên con đường lớn tràn ngập ánh đèn.

Thiệt suốt cuộc đời cũng chả thể bao giờ quay lại được những năm tháng tuyệt đẹp này, con trai con gái đạp xe đi ngang nói chuyện với nhau ngày đó thấy cũng bình thường sao bây h nhớ thế.

Cơ mà cũng ngay lúc đó, số phận lại phái cái con đệt j đó đến thử thách mình, 2 đứa đang nói chuyện vui vẻ thì.

-“Phụt! Xì xì xì”.

Sao âm thanh nghe thân thương thế, cái thời mình còn đi xe đạp đây là âm thanh đáng sợ nhất đối với mình, thằng mất dạy nào uống rượu xong quăng mẹ cái vỏ chai bể ra làm mình cán phải, bể bà nó bánh.

Thế là chỉ trong thoáng chốc nàng vượt qua mình bứt tốp chuẩn bị về nhất.

Dcm đã đen còn giẫm cứt, giờ này biết lấy đ’ đâu ra chỗ vá xe.

-“Xe m sao thế hở?? Bể bánh à??”- nàng đã đạp xe vòng lại.

Nhìn thế ko rõ còn hỏi à?? Chỉ mún chực trào nước mắt, lúc này nhìn thảm bại như một thằng ăn hại.

-“Thôi m về nhà trước đi nhà mong, tới đây t dắt bộ về dc mà!”- chao, suy nghĩ người lớn vl.

Khẽ nhìn mình e ngại:

-“Lên xe t chở về, m kè xe theo đi, dắt bộ xa đó!”- nàng nói.

Nghe nàng nói mà cảm động tí khóc chỉ muốn nhào vào ôm rồi hun một cái, sao mày tốt với tao quá zị.

Bản lĩnh đàn ông, danh dự đàn ông hay mấy cái tầm xàm bá láp j j ấy lúc đó đã hoàn toàn bị xì hơi trong cơ hội được ngồi cùng một xe với nàng.

Giả bộ chần chừ, ừ liền nàng lại đánh giá thì bỏ mje, cuối cùng leo lên xe nàng ko quên lộ vẻ mặt miễn cưỡng.

Lúc đó mình chỉ nghĩ đơn giản là lên xe đi chung lại càng lãng mạn, tình cảm càng lên cao chứ có ngờ đ’ đâu lại xảy ra vài chuyện ko mong muốn.

Ngồi sau xe nàng đi trên đường, thỉnh thoảng có đi ngang mấy đứa trâu trẻ, chả biết lúc đó có bị lãng tai ko mà có nghe loáng thoáng:

-“Con trai j mà để con gái chở!”.

-“Đẹp cái mặt chưa!”.

-“Sao cái thể loại này chưa bị tuyệt chủng nhỉ?”

Bốn phương tám hướng hình như có hơn triệu ánh mắt đang nhìn mình và bình phẩm đắm đuối. Lại có mấy thằng tróa nào đó vượt lên khẽ cười nhếch mép với mình, phải mà đang chạy xe máy chắc trội cái nón bh vào đầu chúng nó rồi.

Đúng là thà đớn đau còn hơn ngồi sau xe gái, đ’ thoải mái chút nào.



Ngại quá im luôn suốt quãng về nhà, nhà mình với nàng thật ra nói cho đúng cũng ko xa lắm, tầm 1,5km theo đường chim bay thôi, còn xe đạp bao nhiêu mình đếch biết.

Về đến trước nhà, ngại j đâu.

-“Cảm ơn m nha, h về có trễ lắm ko??”- mình nói.

-“hì, 9h rồi lại còn ko trễ j nữa, thôi để m về 1 mình cũng tội, t về nha, bye bye!”- nàng cười.

-"Uh, bye, mai gặp nhé, về cẩn thận đấy!”.

Thế là kết thúc một buổi tối với đủ các cảm xúc bẽ bàng, bàng hoàng, lãng mạn, xấu hổ và ngại ngùng. Chẳng biết bố mẹ nàng là ai mà đẻ khéo thế, thích nàng nhiều lắm rồi đấy.

Vừa vào nhà tâm trạng vui khôn tả, có bị tra khảo tí cái tội đi chơi về trễ, cũng ko sao, giờ mà trời có sập mình cũng vẫn cười dc xong mới chết, chậc!

Sáng hôm sau, dậy sớm vệ sinh này nọ xách xe đi học, ngày đó thích nhất là những buổi sớm trời còn đang se lạnh chạy xe trên con đường đến trường, vừa đi vừa ngắm người đi đường vừa hát, giờ trôi xa quá rồi.

Cũng có kha khá đứa vào lớp rồi, nhìn qua lớp nàng chả thấy đâu, chắc vào trễ, mãi sau cũng thấy, nhìn mình cười, mình cũng cười lại, mẹ mỗi ngày một niềm vui vậy thôi chớ.

Bữa nay có tiết thể dục, hình thức thế thôi chứ học xong hết rồi, thầy cho thi chạy, mọi chuyện diễn ra cũng bình thường như mấy cuộc thi chạy khác nếu ko có một sự kiện hết sức là ko liên quan cái mje j đến chạy đua.

Số là thằng bạn mình trong một phút xuất thần lúc băng băng về đích, thầy đang ngồi chỗ bồn hoa ở khu vực đích để bấm h ấy mà, chả biết nó có nhầm chạy đua với chạy vượt chướng ngại vật ko, nó chạy rất nhanh gần đến đích xong ………..bay mẹ nó qua đầu thầy.

Vâng! Anh ấy như một cánh chim trời bay cao tìm về với tự do, với cuộc sống tươi đẹp, đập tan bao xiềng xích của giới thống trị, áp bức…..

Sau đó thì mặc dù đang sắp Tết nhưng mẹ của nó vẫn phải lết hơn 7km vào trường để kí cho nó một đống giấy tờ chán ngắt may mà xếp loại rồi ko chắc hạnh kiểm TB chứ chả chơi.

Cười hoải ko ngớt cái cú nhảy tên lửa vĩ đại của nó, nguyên đám kéo xuống ăn sáng, thời đó 1 ngày chỉ dc cho có 10k đi học thôi, mà 1 tô mì 2 gói cũng hết 9k rồi.

Thế là cũng do số phận đưa đẩy với tình thế hiểm nghèo mình toàn ăn tô mì 2 gói uống coca xong ra tính tiền ly trà đá =.=

Nghĩ đi nghĩ lại mình ăn học thành tài như ngày hôm nay cũng có phần nuôi dạy, dưỡng dục rất lớn từ chú bán căn-tin, sau này mỗi lần về trường chả dám xuống thăm chú.

Ăn xong lên lớp, đứng hóng gió lan-can, nàng đi ngang qua thấy thế tấp vào 2 đứa lại chém gió, hồi đó chưa biết Cao Thái Sơn bị gay với Ngọc Trinh chưa cạp đất nên đa phần 2 đứa toàn chém về vụ học tập, mà chắc đa phần học sinh thế hệ đầu 9x như mình cũng thế cả thôi.

Nói chuyện mới dc tầm 3’ thì trống vào h, tiếc rẻ j đâu, tạm biệt nhau mà mình bịn rịn như sắp chia tay ấy, nghĩ lại sến như cứt, haizz
Thành viên: BOT, & 11 Khách ghé thăm!