+Chap 7:
Sáng hôm sau tôi đi học với tâm trạng mệt mỏi thiếu ngủ, đến lớp thì hết đứa này đến đứa khác thi nhau kể về noel đi chơi với người yêu, định mệnh bực, muốn ngủ mà cũng không được. Mình cũng có người yêu đây, mà nghe chỉ biết im lặng. Trưa về nhà, chiều lại đi học, tối thì khỏi nói. Chán nản. Sáng hôm sau có ba tiết, học xong là tôi phóng sang bên chị, sang đến nơi thì thấy khóa cửa ngoài, chị đi đâu thế nhỉ. Tôi lấy máy gọi cho chị, thuê bao. Lủi thủi về nhà, chiều tối đi sang chị, vẫn không có nhà. Tôi hỏi bà, bà cũng không biết, gọi tiếp cho chị, vẫn thuê bao, quái lạ, chị đi đâu mà không nói với tôi. Sáng hôm sau sang vẫn không thấy đâu, tôi bắt đầu thấy lo lắng, lại lấy máy gọi cho chị, có chuông rồi.
...tút...tút...tút...tút...
- Alo!
- Bích đi đâu cả ngày hôm qua thế hả? Sao lại tắt máy gọi mãi không được?
- Ừm..
- Bích nói đi.
- Bích có chút việc nên Bích sẽ đi vắng hai tuần, Hiếu đừng đến tìm Bích nữa, khi nào về Bích sẽ liên lạc với Hiếu.
- Bích nói thật không?
- Thật, Bích không sao đâu, Hiếu đừng lo.
- Bích đang ở đâu vậy?
- Bích vẫn ở Hải Dương.
- Thế sao không về nhà?
- Thôi Bích cúp máy đây, bye Hiếu nha. Bích không sao đâu, Hiếu không phải lo lắng gì đâu. Thôi nha.
- Ơ...
Tôi chưa kịp hỏi thêm thì chị đã tắt máy, chị có việc gì đây? Việc gì mà ở Hải Dương nhưng lại không thể về nhà, mờ ám thật. Hay chị gặp chuyện gì rồi? Trong đầu tôi hiện lên rất nhiều câu hỏi, sao chị không nói trước với tôi, khó hiểu quá. Mà phải xa chị hai tuần, tôi sẽ nhớ chị lắm đây, bắt đầu hiểu cảm giác của các bạn yêu xa.

Ngày thứ nhất xa chị, sáng đi học, chiều học, tối học, gọi cho chị, không nghe máy.
Ngày thứ hai xa chị, chủ nhật, sáng chơi game, chiều thể thao, tối đi ngủ, gọi cho chị, không nghe máy.
Ngày thứ ba xa chị, sáng đi học, chiều chơi game, tối học, trước khi đi ngủ gọi cho chị, thuê bao, nhớ, bỏ ảnh chị ra ngắm....
Ngày thứ bảy xa chị, hết một tuần rồi, vẫn chưa liên lạc được với chị, vẫn sang phòng chị đều đều nhưng cửa vẫn khóa, nhớ nhớ nhớ...
Ngày thứ tám xa chị, đang ngồi ị thì bản nhạc chuông cài riêng cho số chị vang lên, vội vàng xé miếng giấy nhét vô lỗ ass rồi chạy khom khom một tay che ass một tay cầm điện thoại, trong lòng vui mừng như cái cảm giác lần đầu được sờ vếu gái.
- Sao bây giờ em mới gọi cho anh hả?
- Ai anh em gì với anh chứ?
- Ơ, chả anh em thì sao. Sao em tắt máy hoài thế hả? Em vẫn khoẻ chứ? Anh nhớ em lắm.
- Hi hi! Em vẫn khoẻ, em cũng nhớ anh lắm ý.
- Nhớ sao không gọi? Bao giờ em về?
- Hết tuần này em về, mà thôi em cúp máy đây, bye nha.
Chị cúp máy luôn, mới nói chuyện được vài câu mà, sao chị lại vội vàng thế, lâu rồi mới nghe được giọng nói ngọt ngào của chị, lại bắt đầu nhớ nhung, lủi thủi vào ị tiếp, ôi tiêu chảy, ướt hết cục giấy nhét ở lỗ ass, may không són ra ngoài. Hai tuần vắng chị thật nhạt nhẽo, ngày nào cũng như ngày nào, phát chán, tôi cứ mong nhanh đến chủ nhật để được gặp chị. Thời gian cứ chậm chậm trôi đi....
Cuối cùng thì cũng đến chủ nhật, háo hức quá. Tôi dậy từ sớm, ngồi nhà hóng chị, đồng hồ chậm dãi quay tròn, mười giờ trưa rồi vẫn không thấy chị gọi, sang phòng chị xem nào. Tôi đứng dậy đi sang phòng chị, sang đến nơi thấy cửa vẫn khóa, hụt hẫng quay ra cổng định đi về. Nhưng vừa ra đến cổng thì tôi gặp chị.
- Bích!
Chị ngẩng mặt lên nhìn tôi, gương mặt chị rũ rượi, tóc tai rối bời, vừa nhìn thấy tôi chị chạy đến ôm tôi khóc nức nở.
- Em sao vậy? Đừng khóc nữa, có anh đây rồi, nín đi.
Chị vẫn khóc, tôi không biết có chuyện gì đã sảy ra với chị. Tôi lấy tay lau nước mắt cho chị, vén tóc chị lên, một bên má chị tím bầm.
- Bích! Em làm sao thế này, kẻ nào đã đánh em vậy?
- ...
Chị cúi mặt, vẫn đang sụt sịt, tôi vội vén tay áo chị, có thêm những vết tím bầm khác, cảm giác của tôi lúc đó..., các gayer cứ tưởng tượng cảnh gấu mình bị thằng cờ hó nào đó không quen biết đánh cho bầm dập hết người đến khi gặp gấu mới biết đi thì sẽ hiểu cảm giác của tôi.
- Em nói đi!
Tôi hỏi chị dồn dập.
- Em mệt lắm, em muốn ngủ.
Chị đẩy tôi sang một bên rồi mở cửa đi vào phòng.
- Em làm sao vậy? Nói cho anh biết đi.
- Em không sao cả.
Chị đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, tôi thấy lo cho chị, kẻ nào đã đánh chị, hai tuần nay chị đã đi đâu.
- Em nói gì đi chứ?
- Em đã nói em không sao.
- Không sao? Em nhìn lại em đi, thế này mà em bảo không sao à?
- EM ĐÃ NÓI LÀ EM KHÔNG SAO, ANH ĐỪNG NÓI NỮA!!!
Chị to tiếng với tôi, tôi thì khá bất ngờ. Chị leo lên giường quấn chăn, tôi thấy điên vì chị, ngồi nhìn chị, không khí chìm vào im lặng. Hai tuần nay chị đã đi đâu, tôi đã bắt đầu nghĩ đến việc có kẻ bao chị suốt hai tuần và chị đi theo hắn, hắn đã đánh chị, chó má.
- Em xin lỗi...
- Có phải em đã đi khách hai tuần nay không?
- ...
- Em kiếm được bao nhiêu? Những đồng tiền đó có đáng không? Nhìn em đi.
Tôi bắt đầu cảm thấy khinh bỉ chị, chị có thể bán rẻ bản thân đến vậy sao, tôi không thể ngờ.
- ...
- Sao em không nói gì đi?
- Đáng, mấy đồng bạc đó đáng chứ, em cần phải sống nên em cần những đồng tiền dơ bẩn như thế, anh có nuôi em được không? Nghề của em là bán rẻ bản thân mà.
Chị cười, nụ cười chua sót, còn với tôi, nó như con dao cứa vào thịt tôi vậy, tôi thấy đau nhói khi nghe chị nói vậy. Không lẽ chị chỉ tầm thường vậy thôi sao, phải rồi, yêu tôi cũng đâu nuôi sống được chị.
- Vậy chia tay đi!
- Hiê...
Nói xong tôi đứng dậy đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy chị nữa, có lẽ từ trước đến giờ, tôi đã nghĩ sai về chị, gái điếm thì vẫn chỉ là gái điếm. Về nhà, tôi giam mình trong phòng. Tôi yêu chị nhưng tôi không thể chấp nhận sự lừa dối, nếu như chị nói rõ từ đầu biết đâu tôi sẽ thông cảm cho chị. Nhưng chị đã khiến tôi thất vọng, buồn, chị khiến tôi chìm trong cảm giác nhớ nhung, chờ đợi, còn chị, chị ở ngoài kia chịu đựng sự hành hạ của kẻ lạ mặt, nhưng cơn đau đớn về thể xác do hắn gây ra một mình. Chị không thấy ích kỉ sao, chị có yêu tôi không, tại sao chị không gọi cho tôi, chỉ cần chị gọi, tôi sẽ đến cứu chị ra khỏi cái nơi địa ngục đó. Tôi biết chị là điếm, nhưng tôi yêu chị, tôi có thể làm tất cả vì chị. Vì là điếm nên có nhiều điều chị không thể, nhưng tại sao chị cứ chọn ở lại con đường này, chị có thể thoát ra mà, tôi có thể giúp chị nữa. Chị đã nhất quyết chọn con đường này thì tôi không thể làm gì hơn. Yêu chị, nhiều đêm nằm nhà nghĩ mình thì chăn ấm gối êm, còn chị, chị thì phải mây mưa, phục vụ ham muốn xác thịt cho những kẻ xa lạ ngoài kia để kiếm những đồng tiền bạc bẽo, nghĩ đến cảnh đó tôi chỉ ước rằng mình không yêu chị, xong rồi tôi tự thấy mình khốn nạn. Nhưng tôi yêu chị, có thể tôi ích kỉ, nhưng cũng vì tôi yêu chị, hỏi có thằng đàn ông nào muốn thấy người yêu mình đêm nào cũng dạng háng cho thằng khác phang và phập để kiếm tiền? Tôi cũng thấy thương chị, nhưng sự khinh bỉ đã che lấp nó, thế là lại kết thúc một mối tình. Cõ lẽ tôi sẽ không bao giờ gặp chị nữa, tôi sẽ gạt chị ra khỏi cuộc sống của mình, mặc kệ chị muốn làm gì thì làm. Tôi sẽ sống cuộc sống của mình...
Nhưng tôi đã không làm được...
Hình của chị tôi vẫn lưu trong máy, số của chị tôi chưa xóa, tôi vẫn còn rất yêu chị. Sự nhớ nhung dần thay thế cho sự khinh bỉ, nhiều lúc muốn gọi cho chị, bấm số chị rồi nhưng lại tắt đi, muốn đi sang phòng chị, bước ra cửa rồi nhưng lại đi vào nhà. Tôi đã cố gắng quên đi chị, nhưng không thể, cách nhau có ba mươi mét thôi mà... Cũng đã ba tuần tôi kể từ ngày tôi nói lời chia tay với chị, không biết chị giờ thế nào, vẫn khoẻ chứ nhỉ, trời vẫn lạnh, chị có mặc ấm không, ăn uống đầy đủ chứ, vẫn đi làm đều ha, chị có cô đơn không, vắng chị em cô đơn lắm. Tôi đã bắt đầu mệt mỏi, lúc nào hình ảnh của chị cũng hiện lên trong đầu tôi...
Đã một tháng không gặp chị, tôi tưởng rằng mình đã quên được chị nhưng không phải. Trong một lần đi học về tôi thấy một bóng dáng giống chị, một điều gì đó thôi thúc, tôi cuống cuồng đạp xe đuổi theo.
- Bích!! Bích!!!
Người con gái quay đầu lại, không phải chị, tôi hụt hẫng, thất vọng.
- Ơ...xin lỗi!
Người con gái quay đi, tôi ngồi bệt xuống vỉa vè, vuốt mặt, chị. Chữ "chị" cứ xuất hiện trong đầu tôi. Không được, tôi phải đến gặp chị, tôi đứng dậy đạp xe hướng về phòng chị. Đến nơi, tôi phân vân không biết có nên vào gặp chị, đứng lừng chừng một lúc tôi cũng quyết định phải gặp chị. Nhưng cổng khóa, tôi để xe ở ngoài rồi trèo vào, nhưng rồi khi nhìn thấy cửa bị khóa ngoài, tôi lại chỉ biết thất vọng. Ngồi xuống bậc cửa, tôi lấy máy gọi cho chị...thuê bao.. Gọi lại....thuê bao...gọi...thuê bao. Tôi gục mặt xuống đầu gối.
- Chị... Chị... Chị...
Tôi thấy hối hận, thực sự hối hận khi nói chia tay với chị, chị giờ đang ở đâu. Tôi cứ ngồi im ở đó đến khi má gọi tôi mới chịu đứng dậy đi về. Chiều tôi sang thêm một lần, cửa vẫn khóa, lại thất vọng đi học.
Tối, vẫn khóa, tôi hỏi bà về chị.
- Cái Bích nó chuyển đi được hai tuần rồi, không biết con bé gặp chuyện gì mà nhìn nó bơ phờ lắm, mà nó không nói cho cháu biết à? Bà tưởng cháu phải biết rồi.
- Chị ấy chưa nói cho cháu biết.
- Ừ, mà có phải cháu yêu nó đúng không?
Tôi cười gượng nhìn bà.
- Vâng.
- Vậy đi tìm nó đi, Bích là một cô gái tốt, phải có lý do gì thì nó mới đi vào con đường đấy.
- Vâng.
- Cháu đi tìm nó đi, hãy giúp nó thoát ra khỏi con đường đó, hãy giúp nó tìm lại được cuộc sống.
- Cháu sẽ cố gắng.
Vậy là chị đã chuyển đi, tôi buồn bã đi về nhà, lấy máy gọi cho chị, vẫn thuê bao, bây giờ tôi phải làm sao đây. Về nhà vật vờ suy nghĩ, tôi quyết định sẽ đi tìm chị.
- Chị! Em sẽ tìm ra chị, cái thành phố này nhỏ bé lắm, chị không trốn em được đâu.