XtGem Forum catalog
Này điếm!! Em yêu chị? | Truyện tình yêu | Diễn Đàn Truyện - Diễn đàn truyện - Xtseo.Xtgem.Com
1 2 >>
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-09-21 23:59

Tác giả. Trời biết
+Chap 1:
- Vợ xin lỗi, vợ không đến được đâu, nhà vợ hôm
nay có việc gấp, híc... - Ừ, không sao đâu.
- Vâng, để mai vợ đền cho chồng yêu nha.
- Ừ, vợ nhớ nha.
- Vâng.
Hôm nay là sinh nhật thứ 17 của tôi, vậy mà cô
người yêu tám tháng của tôi lại không đến được, hơi buồn.
- Hiếu, xuống giúp mẹ cái này nhanh lên!
- Vâng!
Tôi cúp máy, chạy đến giúp má. Bảy giờ tối, tôi ra
cửa đón mọi người đến dự sinh nhật mình, có vài
người họ hàng, mấy đứa bạn và một người khá đặc biệt mà tôi thường gọi bằng "chị", chị là người
đến cuối cùng. Nhớ hôm qua tôi phải năn nỉ mãi chị
mới chịu đến, chị rụt rè ở cửa, tôi cười kéo chị vào.
- Chị vào đi!
- Chị ngại quá, tặng em nè!
- Cảm ơn chị nha. Tôi đưa chị ngồi vào bàn ăn. Mẹ tôi đang vui vẻ
mang đồ ăn lên bỗng mặt sầm lại khi nhìn thấy chị,
mẹ gọi tôi xuống bếp.
- Sao lại mời cô ta đến đây?
- Chị ấy là bạn con, có sao đâu.
- Mẹ đã cấm mày không được giao du với loại người đấy rồi cơ mà.
- Thôi, hôm nay là sinh nhật con mẹ thoải mái cho
con chút đi.
Nói xong tôi chạy luôn ra ngoài cho mẹ đỡ cằn
nhằn. Tiệc sinh nhật của tôi bắt đầu, bánh sinh nhật
được mang ra, hát bài mừng sinh nhật vang lên, tôi thổi nến, cắt bánh chia cho mọi người, những
tiếng cười đùa. Mải mê với mọi người chị về lúc nào
mà tôi không hay, chắc chị về đi làm, công việc của
chị là làm về đêm mà. Điện thoại tôi bỗng reo lên,
tôi ra ngoài nghe máy, lúc tắt máy tôi mới để ý thấy
mình có tin nhắn chưa đọc của chị: "c phaj ve roj, xl nhoc nha, snvv", tin đến cách đây năm phút, tôi
mỉm cười rồi vào nhà tiếp tục vui vẻ.
- Đi tăng hai đê Hiếu!
- Đúng rồi đấy! Đi đi!
- Đi đâu đây mọi người, đi hát nhé.
- Ok. Thế là mấy thanh niên chúng tôi kéo nhau đi hát,
tầm hơn chục mạng, còn mấy người lớn ở lại phụ
má tôi dọn dẹp. Dragon Karaoke đường Bà Triệu
thẳng tiến. Đến nơi đã thấy mấy em nhân viên váy
ngắn tận bẹn bó sát khoe cặp dò ngon ngọt trắng
ởn như đùi gà lột da, vòng một thì to bự, tròn chịa, nhìn mà ứa nước miếng. Mọi người vào trước, tôi
dựng nốt cái xe của mình rồi bước vào sau. Bất
giác có một điều gì đó khiến tôi phải quay lại đằng
sau, và một điều bất ngờ đang xảy ra trước mắt tôi.
Một đôi uyên ương đang ôm ấp nhau đi ngang
qua, và điều bất ngờ chính là ở người con gái ngồi đằng sau. Đó là cô người yêu bé bỏng của tôi, tôi
giật mình nhìn lại, không sai vào đâu được, đúng là
khuôn mặt ấy, mái tóc xoăn, và cái áo tím in hình
cây nấm chính tay tôi đã mua tặng. Tôi không tin
vào mắt mình, vội vàng lấy xe phóng đuổi theo,
nhưng tôi tự trấn an mình rồi đi chậm chậm đằng sau để quan sát, tôi muốn có bằng chứng rõ ràng.
Hai người họ, kẻ cầm lái, kẻ ôm eo, cười đùa thích
thú. Càng nhìn càng đau. Điện thoại tôi reo lên, là
mọi người gọi quay lại hát, tôi xin lỗi mọi người,
giả vờ có việc nên về trước. Tắt máy, tôi lại tiếp tục
bám theo. Đến công viên Bạch Đằng, hai người họ vòng ra đường Thanh Niên vào một quán nước.
Tôi dừng ở một góc tối cách đó không xa cũng
không gần, đủ kín đáo để quan sát. Dọc cái đường
Thanh Niên này khá tối, toàn khánh sạn, nhà nghỉ,
rất thích hợp cho mấy đôi muốn phang phập và
nơi hoạt động cho các cô gái làm về đêm. Hai người họ ngồi một góc, dưới ánh đèn mờ tôi chỉ
nhìn thấy hai cái bóng đen và hành động của họ
nhưng thế đã quá đủ. Từ hai tháng trước tôi đã
thấy tình cảm của Ngọc Anh - cô người yêu của tôi
dành cho tôi có vẻ nhạt dần nhưng tôi không nghĩ
rằng mình sẽ cao thêm vài xen-ti-mét, vì tin vào tình yêu mù quáng, mối tình đầu của tôi. Từ xa tôi
thấy họ đang cười đùa vui vẻ, nhà vợ có việc gấp
đây sao, tôi cười khẩy, trong lòng vẫn mong sao
đây chỉ là hiểu lầm. Mắt tôi bắt đầu quen với việc
nhìn trong bóng tối mập mờ ánh đèn. Rồi tên kia
nắm lấy tay Ngọc Anh, nàng không rụt tay lại mà cũng cầm lấy tay hắn. Tim tôi đau thắt như ai đó
đang bóp mạnh nó vậy. Tôi định lao vào nhưng lí
chí lại chặn tôi lại nói tôi nên quan sát chút nữa.
Đang do dự thì tôi thấy Ngọc Anh vươn người
sang hôn tên kia, không rõ vào má hay môi, tôi
điên tiết, tôi lao đến chỗ họ. - Hai người vui vẻ phết nhỉ.
Họ ngẩng mặt lên nhìn tôi.
- Cái gì đấy?
Tên kia lên tiếng, tôi quay ra Ngọc Anh.
- Không nhận ra chồng sao vợ yêu?
Tôi nói với cái giọng hết sức mỉa mai, Ngọc Anh có vẻ đã nhận ra tôi từ lúc nãy, nàng ấp úng.
- Hiế..u!..!
Chát...!!!
Tôi đã tát, lần đầu trong tám tháng yêu nhau tôi đã
tát Ngọc Anh, tên kia đứng bật dậy túm cổ áo tôi.
- Đm! Mày làm cái l*n gì đấy? Bụp....!!
Hắn tặng tôi một cú đấm vào mặt, ngọt ngào thật,
tôi cũng không chịu yên lao vào ăn miếng trả
miếng. Ngọc Anh và chủ quán vào can ngăn.
- Đừng anh Minh!! Hiếu! Có sao không?
Tôi hất tay Ngọc Anh ra. - Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!
- Nó là đứa nào thế em?
- Hiểu lầm à? Hiểu lầm mà nắm tay, hôn nhau, ôm
nhau âu yếm à?
Tôi quát lớn.
- Thôi chúc hai người hạnh phúc. Tôi quay đầu ra phía xe bước đi, mọi người xung
quanh xì xào bàn tán, đang định trèo lên xe thì
Ngọc Anh chạy đến kéo tay tôi.
- Chồng! Nghe vợ giải thích đã.
- Giải thích à? Cút! Vợ chồng con c*c tao, chia tay đi.
Tôi xô Ngọc Anh ra rồi lên xe phóng đi, lúc này tôi đang rất đau, choáng váng, tai ù đi. Tôi vặn tay ga
hết cỡ, những ánh đèn xe vụt qua, tôi cứ lao đi.
Hình ảnh cô người yêu bé bỏng của tôi hiện lên,
tim tôi đau nhói. Mắt tôi bắt đầu cay như vừa xát ớt
vào vậy, không rõ do tôi phóng quá nhanh gió tạt
vào hay làm sao nữa. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên cái ngày sinh nhật lần thứ 17 này. Tôi phóng
xe ra đằng sau bệnh viện đa khoa và la hét, con
đường ở đây không có ánh đèn, đen kịt, cũng ít
người qua lại, la hét chán tôi ngồi bệt xuống vỉa
hè. Tám tháng...tám tháng... vợ vợ chồng chồng
ngọt sớt, bao nhiêu kỉ niệm... Tám tháng, lần đầu tôi tát nàng, trước quá lắm tôi cũng chỉ to tiếng.
Điện thoại tôi rung lên, số của Ngọc Anh hiện lên
màn hình, tôi tháo pin đứng dậy lên xe và đi. Tôi
cần tìm một nơi để rãi bày và một người để tâm sự
nữa, tôi đi tìm quán nhậu. Nhưng biết tìm ai đây
tâm sự đây, một kẻ sống nội tâm như tôi ít bạn nhiều bè thì biết tâm sự với ai. À có chị, đúng rồi, tôi
sẽ gọi cho chị, tôi bật nguồn bấm số chị.
- Alo! Chị nghe nè!
Giọng nhỏ nhẹ của chị vang lên.
- Chị rảnh không?
- Chị sắp phải làm rồi, sao vậy nhóc? - Thế thôi vậy.
- Nhóc sao vậy? Nghe giọng buồn thiu thế.
- Em không sao, thôi chị đi làm đi.
- Thật không? Nhóc không nói thật chị không chơi
với nhóc nữa đâu.
- Hì! Em vừa bị người yêu cắm sừng...em buồn quá. - Hả? Sao lại thế? Nhóc đang ở đâu đấy chị đến liền.
- Thôi, em không sao đâu, chị làm việc tiếp đi.
- Chị thu xếp được mà, nhóc nói đi chị đến.
- Ừ, chị đến quán nhậu lần trước em với chị ngồi
nhậu đi.
- Ok, đợi chị tý nha . Chị là vậy đấy, tôi với chị quen nhau từ năm tôi học
lớp tám, chị luôn sẵn sàng gạt công việc sang một
bên để đến an ủi tôi mỗi khi tôi buồn. Tôi rót rượu
uống, uống hết chén lại rót, tôi uống như thể đang
khát nước và uống nước lã vậy, đĩa mồi thì vẫn
còn nguyên. Thoắt cái hết chai C2 chứa đầy rượu nếp, tôi đã bắt đầu thấy tê tê, hôm nay tửu lượng
kém quá. Tôi gọi tiếp chai nữa, đúng lúc đấy thì chị
từ xe taxi đi về phía tôi, chị mặc bộ quần áo nhìn
thật hấp dẫn, vẫn cách trang điểm đấy, chị đã đẹp
rồi sao phải chát lắm phấn làm gì nữa, phải rồi,
công việc của chị thì phải thế rồi, tôi nhìn chị cười méo mó.
- Trời, sao lại thế này? Nhìn nhóc bơ phờ quá.
Chị ngồi xuống nhìn tôi lo lắng, tôi gọi thêm một
chén nữa để chị uống cùng tôi.
- Chị uống cùng em nha.
- Hôm nay là sinh nhật em mà em lại thế này à, về nhà đi.
- Không, hôm nay em không về nhà đâu, sinh nhật
cái gì, lãng xẹt.
- Đàn ông con trai gì mà..., thôi nghe chị về nhà đi.
- Em nói không là không, thế chị có uống cùng em
không hay để em uống một mình? Tôi hơi quạu nói.
- Không, em uống một mình đi, chị đi làm đây.
- Chào chị.
Chị có vẻ bực đứng dậy, tôi vẫn rót vẫn uống, chị
lại ngồi xuống.
- Thế làm sao kể chị nghe. - Chị nhớ Ngọc Anh người yêu em không?
- Có.
- Vừa nãy em bắt gặp cô ấy đi với thằng khác âu
yếm nhau, hôn hít nữa.
- Có thật không? Em chắc chứ? Nhỡ là hiểu lầm thì
sao, em nghe em ấy giải thích chưa? - Cần gì phải giải thích, chị không nhìn thấy những
gì em thấy đâu... Đau lắm...
Cầm chén uống....
- Thế là kết thúc mối tình đầu tám tháng, em không
nghĩ rằng nó lại là người như vậy...em đau lắm..
Tôi thở dài rồi lại uống. - Hôm nay em đã tát nó, lần đầu tiên... tát nó mà em
cảm thấy như mình cũng vừa ăn tát...
- Thôi em đừng uống nữa, về nhà đi, về nhà suy
nghĩ đi em, có đau khổ thế nào cũng phải bình tĩnh
mà giải quyết em à.
Tôi im lặng chỉ rót rượu rồi uống, chị vẫn ngồi khuyên tôi.
- Thôi em đừng uống nữa.
- Anh ơi cho em chai nữa!!!
- Chị đã bảo thôi cơ mà.
- Chị im đi, chị thì có quyền gì mà dạy bảo em? Chị
xem lại mình đi. Tôi gắt lên, chị im lặng một chút khi nghe tôi nói
vậy, tôi thì cảm thấy hối hận khi nói thế với chị.
- Đúng, chị không có quyền gì cả, thế nên em làm
gì chị cũng sẽ không quan tâm nữa, chị bận lắm.
Chào em.
Chị đứng lên lần thứ hai, tôi nắm lấy tay chị. - Em xin lỗi...chị đừng đi có được không...em cần
một người bên cạnh em lúc này..
Chị im lặng ngồi xuống, tôi cúi mặt uống tiếp.
- Tối nay em phải say... Haha!!!
Tôi tự cảm thấy mình điên khi nói ra câu này.
- Em luỵ tình và yếu đuối quá phải không chị? - Hừ...
Chị đứng phắt dậy đi đâu đó, tôi không để ý vẫn
cắm đầu uống, rồi chị mang ra hai cốc nhựa to bự
đặt xuống bàn.
- Uống bằng cái chén bé xíu này thì uống làm gì,
uống bằng cái này đi. Chị cầm chai rượu rót đầy cốc cho tôi và chị rồi dục
tôi uống, chị một hơi hết luôn, tôi nhìn hơi ngán,
cầm cốc uống hết tôi nhăn mặt vì cay. Lúc này thì tôi
thấy mình say thật rồi, những vỏ chai C2 rỗng lần
lượt rơi xuống đất.
- Anh ơi cho em chai nữa. Tiếng chị nhẹ nhàng phát ra như ru ngủ tôi, tôi gục mặt xuống bàn, cái bàn bé tí bằng lỗ mũiNày điếm!! Em yêu chị?
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-09-22 00:00

+Chap 2:
Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi thấy mình đang ở một
nơi xa lạ. Mở mắt ra thì toàn là màu vàng, nhà cửa
gọn gàng, tôi lắc đầu rồi nhận ra đây là phòng trọ
của chị. Đầu tôi hơi nhức, ngồi dậy không thấy chị
đâu, nhớ lại tối qua, lại đau tim rồi, lại nhớ đến cô người yêu bé bỏng, buồn quá. Nhìn xung quanh
phòng chị, phòng hơi bé, để được một cái giường
mét hai, thêm cái tủ quần áo, tủ trang điểm, bếp ga,
nhà tắm và nhà tắm chung luôn vệ sinh sau bức
tường cạnh giường, nhà lúc nào cũng gọn gàng,
toàn đồ khá teen, người ngoài không biết nhìn vào chắc nghĩ chị là sinh viên mất, chứ không phải
một người làm công việc dưới đáy xã hội này. Tôi
quen chị cũng lâu rồi nên không quan tâm công
việc của chị lắm, chị có cái tên khá đẹp: Bích, quê chị
ở Thái Nguyên, chị hơn tôi 5 tuổi, không hiểu sao
chị lại lưu lạc một mình ra cái đất Hải Dương này, chị vẫn chưa kể với tôi, chắc chị có quá khứ không
đẹp. Tôi quen chị trên mạng xã hội Vitalk, hồi đấy
Fb chưa thịnh hành ở Việt Nam như bây giờ. Chat
với chị được một thời gian tôi biết được sự thật về
thân phận chị, không phải một nữ sinh viên như
chị đã nói. Còn về việc vì sao tôi biết được thân phận chị thì có lẽ là nhờ ông anh họ, đợt đấy lão bị
chị dâu tôi hiện tại đá đít nên buồn tình, uống say
xong dụ dỗ tôi đi mát-xa. Hồi đấy mới lớp 9 biết gì
đâu, đi dọc đường cứ hỏi nhiều lão bực nên nói
toẹt luôn ra là đi chơi gái. Nghe xong thấy phê phê, (Sau tối hôm đấy là tôi mới dậy thì ), háo hức vãi cứt, cũng thấy run run, tò mò lắm, đến nơi thấy
gái ăn mặc sexy đến vuốt ve đã thượng cmnr. Rồi
lão dẫn vào một phòng, một bà vào phục vụ lão
trước, đến lượt tôi quay ra nhìn thì tôi khựng lại, là
chị, chị cũng bất ngờ khi thấy tôi. Bao nhiêu cảm
giác háo hức, tò mò tan biến hết, nhìn nhau vài giây tôi bật dậy chạy về nhà luôn, ông anh đuổi
theo hỏi làm sao nhưng tôi không trả lời. Về nhà
tôi lên phòng đóng cửa cái rầm, lúc đấy tôi đã coi
chị như là chị ruột mình rồi, thế mà không ngờ
mình bị lừa dối, buồn, sốc. Lúc đấy tôi nghĩ chị
đang lợi dụng mình nên thấy ghét chị lắm. Sau đó tôi đã tránh né chị suốt ba tháng, sau ba tháng ấy
suy nghĩ lại tôi thấy mình thật tệ, lại ol Vitalk chat
với chị, may mà chị không giận tôi không tôi sẽ hối
hận lắm.Đang miên man thì chị mở cửa bước vào.
- Nhóc dậy rồi không mau đi rửa mặt đi rồi ăn
sáng, chị mua cho nhóc bánh cuốn đây. Tôi lật đật vào nhà vệ sinh rửa mặt qua loa rồi đi ra
ngồi xuống cạnh chị cùng bát bánh cuốn.
- Chị không ăn à?
- Chả ăn thì sao, để nhóc ăn hết một mình chắc.
- Hề hề! Mà tối qua chị đưa em về đây đấy à?
- Không tôi đưa thì ai đưa, đàn ông con trai gì uống có tý đã say mềm nhũn ra rồi, người thì nặng
như con heo.
- Hờ hờ!
Tôi nhìn lên giường.
- Ơ! Tối qua em với chị ngủ chung à?
- Ờ! Tôi vốn sợ lúc say xỉn mình hay làm bậy lắm.
- Thế em có làm gì bậy không?
Tôi nhìn chị e dè hỏi nhỏ, còn chị nhìn tôi quát.
- Vớ vẩn, mau ăn đi. May quá chưa làm gì. Ăn xong chị mang bát đi rửa.
- Nhóc không về đi không mẹ mắng bây giờ, đừng
có kêu là tối qua ở bên này với chị đấy.
Tôi nằm dài ra giường nhìn trần nhà đáp.
- Em không muốn về, hôm nay chị cho em ở đây đi.
- Về đi cho mẹ em khỏi lo. - Giờ về lại nghe chửi đây, thôi em về đây.
Tôi thở dài ngồi dậy lết xác về, chị theo tôi ra đóng
cổng dãy trọ.
- Nhóc đừng buồn nữa nha, mọi chuyện rồi sẽ sớm
qua thôi.
Tôi cười nhìn chị rồi đi về, chị trọ ở cuối con ngõ 33 còn nhà tôi ở đầu ngõ, cách nhau có 30m nên tôi
hay chạy sang chơi với chị, cũng vì vậy mà mẹ tôi
biết tôi chơi với chị, lúc đầu thì không có vấn đề gì
nhưng không hiểu mẹ tôi nghe cái tin đồn về chị ở
đâu mà mẹ ngăn tôi chơi với chị, chắc lại mấy con
mụ hàng xóm chim lợn, nhưng tôi mặc kệ. Chị là người tốt, có xấu xa gì đâu, mẹ kì thị quá. Về đến
nhà, y rằng ăn chửi, tôi ngồi im chịu trận rồi mới lết
xác lên phòng nằm vật ra giường. Cầm điện thoại
lên, hình nền điện thoại là cô người yêu, tôi bực
tức xóa hết ảnh có trong máy rồi lấy ảnh chị làm
hình nền. Tối qua sao thấy đau thế mà giờ chỉ thấy căm ghét, nhưng cũng vẫn yêu, vẫn đau, tình đầu
mà, tôi có ý nghĩ bỏ qua cho nàng nhưng lại gạt đi
ngay, không đáng với loại người này. Đang suy
nghĩ thì NA gọi, tôi do dự không biết có nên nghe
máy hay không.
- Alo! - Chồng! Tối qua vợ gọi sao chồng không nghe
máy!
- Không thích nghe.
- Mình gặp nhau đi chồng, không như những gì
chồng thấy đâu.
- Nhảm shit... - Vợ và nó chỉ là bạn thôi.
- Bạn à? Bạn mà ôm ấp nhau trên xe, bạn mà nắm
tay nhau, hôn nhau tình cảm thế à?
Tôi cười khẩy trong lòng.
- Vợ...
- Thôi chia tay đi. Tôi cúp máy, tim tôi lại đau nhói, bao nhiêu kí ức lại
hiện về....
Hai tuần sau chia tay, tôi vẫn còn buồn, thỉnh
thoảng vẫn nhìn thấy NA vui vẻ đi với thằng kia,
thế mà còn đòi tôi quay lại nữa cơ đấy, đúng là con
đàn bà khốn nạn, chị cũng còn tốt hơn ả. Tôi cũng không thấy mình bị thằng người yêu NA úp sọt
mình, tôi cứ nghĩ sẽ có xô sát to lắm, mà hóng mãi không thấy, chán. Hai tháng sau, tôi đã bớt nhớ nhung hình bóng cũ,
bây giờ gặp ngoài đường như người dưng nước
lã, lúc đầu tôi không nghĩ mình có thể quên nhanh
đến vậy, chắc tại tình yêu bọ xít nên không có gì đáng nhớ. Trong hai tháng đau khổ ấy chị đã giúp tôi rất nhiều, tôi càng ngày càng quý chị, và
tôi cũng không biết rằng trong tôi đang nảy sinh
thêm một thứ tình cảm với chị. Lúc nào rảnh tôi
cũng sang chơi với chị, dãy trọ của chị có ba
phòng, phòng chị ở giữa, phòng ngoài cùng của
một bà tầm 60 tuổi, không biết con cháu đâu mà để bà đi thuê nhà thế này, bà mở tiệm ô mai nên bà
hay cho tôi và chị ô mai, ô mai bà làm rất ngon, bà
cũng biết nghề của chị nhưng bà không kì thị mà
khá thương chị, phòng trong cùng là của một cặt
vợ chồng làm công nhân, mọi người đều đi làm
ban ngày nên tôi và chị thoải mái nô đùa mà không sợ làm phiền ai. Chị làm đêm nên ngủ ngày, tôi ngồi
dưới đất tựa vào thành giường nghịch laptop, chị
nằm trên giường lúc ngủ lúc nói chuyện với tôi.
Thỉnh thoảng tôi ở lại ăn trực, đến bây giờ ngày
nào không gặp chị tôi cứ thấy khó chịu. Lại như
mọi hôm đi học về không thấy má ở nhà là tôi chạy sang ăn cơm trưa với chị, mẹ tôi làm ở một công ty
may, quản lí hơn 20 công nhân, hôm nào nhiều
hàng về thì má ở lại ăn ở công ty luôn, bố tôi thì bỏ
mẹ con tôi sống cùng vợ hai từ khi tôi học lớp bảy.
Vào đến phòng chị, thấy chị đang nấu cơm.
- Chị đang làm cái gì đấy? - Nấu cơm, không thấy hả? Lại sang ăn trực nữa.
- Hì, tại chị nấu ngon quá.
Chị bĩu môi.
- Mà chị ốm hay sao nghe giọng khàn vậy?
- Không, sáng ngủ dậy chị bị đau họng nên giọng
khàn vậy thôi. - Ừm.
- Đi dọn mâm hộ chị đi còn đứng đấy.
Tôi đi ra dọn mâm, hôm nay chị nấu thịt kho, có
canh cua với cà nữa, nóng nực thế này ăn canh
cua với cà ngon phải biết. Xong xuôi chúng tôi bắt
đầu ăn cơm, ăn xong chị bắt tôi đi rửa bát. Rửa xong tôi về nhà lấy lap, chiều tôi không phải học
thêm nên cắm ass luôn bên chị, được cái bên
phòng chị vừa mát vừa có wifi của nhà đằng sau 5
vạch căng đét đẹt không mật khẩu luôn, lại có hot girl bên cạnh nữa nên khá thích. Đi làm thì chị ăn mặc sexy nhưng ở nhà chị mặc khá kín,
cùng lắm cũng quần đùi jean khoe cặp đùi trắng
nõn khiến tôi tí xịt máu mũi mấy lần thôi, thỉnh
thoảng chị mặc áo phông lúc cúi xuống là cũng
thấy khơ khớ, mỗi lần thấy tôi đang nhìn chị kiểu
phê pha như vậy là chị lại quát. - Muốn nhìn không? Đá chết giờ?
Tôi lại phải lảng qua chuyện khác. Chị lại ngủ, tôi
ngồi im lặng. Đang lướt web vào mediafile tải game
thì má nó hiện mấy trang quảng cáo, tôi chuyển tab
tính tắt đi thì đúng cái tab quảng cáo web game
sex, chị la lên. - Cái thằng này, ai cho mày vào mấy cái trang này ở
đây hả?.
- Ơ... Không phải đâu chị, chị chưa ngủ à?
Tôi đỏ mặt gãi đầu.
- Không ngủ được, thấy nhức đầu quá.
- Hay chị ốm rồi, đưa em sờ chán xem nào. Tôi đưa tay đặt lên chán chị, cũng hơi nóng.
- Để em ra mua thuốc cho chị nha.
- Thôi không cần đâu, chị ngủ tý là hết thôi, mà
nhóc còn không mau tắt cái trang kia đi.
Tôi cười trừ rồi vội tắt tab ấy đi, ngại quá. Nghịch
lap chán cũng gần ba giờ kém, tôi ngáp vươn vai tắt lap rồi leo lên giường ngủ cùng chị, giường hơi
chật nên cứ phải nằm sát vào nhau. Việc tôi và chị
ngủ cùng nhau cũng khá quen, ngủ bình thường
thôi, có làm cái gì đâu, mà tôi có manh động chắc
chị cũng đập chết, thỉnh thoảng tỉnh dậy còn thấy
hai chị em đang ôm nhau nữa. Ngủ nhiều thành quen nên thằng em trai không còn biểu tình như hồi đầu nữa, hồi đầu nằm cạnh chị cọ sát nhiều lại chưa biết mùi phụ nữ nên cứ phải lựa che
đi phần dưới đang thượng :v , ngượng chết,
không rõ chị có biết không nữa. :3
Hôm sau đi học cả ngày, không được gặp chị thấy
khó chịu trong người. Đến tối thì lại nghe má chửi
vì cô chủ nhiệm gọi về nhà chuyện học hành, tôi bực tức giả vờ đến nhà bạn để sang chơi với chị,
tối nay chắc khỏi ngủ nhà luôn, không biết chị đi
làm chưa. Đi qua phòng bà tôi chào to rồi mở cửa
vào phòng chị rất tự nhiên, thấy chị nằm trên
giường quay lưng ra ngoài, thế là chưa đi làm rầu.
Tôi đến ngồi cạnh, vừa chạm vào người chị tôi thấy rất nóng, tôi hốt hoảng.
- Chị! Chị ốm đấy à?
Chị uể oải quay ra.
- Nhóc sang bao giờ đấy? Chị mệt quá.
Tôi sờ chán chị, nóng quá.
- Chị sốt rồi, người nóng quá, chị ăn gì chưa? Chị lắc đầu.
- Để em đưa chị đi bệnh viện.
Chị lại lắc đầu.
- Thế em đi mua cháo cho chị nha.
Không đợi chị đáp tôi chạy đi mua cháo cho chị
luôn, không quên mua cho chị mấy viên thuốc hạ sốt. Về phòng chị tôi đổ cháo ra bát, rồi đỡ chị ngồi
dậy, chị ăn từng thìa cháo một cách mệt nhọc.
- Chị ốm thế sao không gọi cho em?
- Tại chị không muốn làm phiền nhóc.
- Em là người ngoài với chị hay sao mà chị lại nói
thế? Tôi thấy hơi bực khi chị nói vậy.
- Chị xin lỗi.
- Thôi không sao đâu, chị ăn đi rồi uống thuốc, tối
nay chị nghỉ làm đi.
Chị ăn xong tôi mang nước và thuốc cho chị uống.
Rồi chị gọi cho tú bà của chị xin nghỉ ốm. Tôi ngồi nhìn chị, trông chị bơ phờ quá, chị nhanh chóng
ngủ thiếp đi, trời bắt đầu về khuya, tôi nhắn tin cho
má kêu ngủ nhà bạn rồi khép cửa, cài chốt leo lên
nằm cạnh chị nghịch điện thoại. Đến gần mười hai
giờ tôi đang chém gió trên fb thì chị tỉnh giấc.
- Mấy giờ rồi sao nhóc chưa về? Nghe giọng chị thì chị có vẻ đã khá hơn.
- Em ở lại xem chị thế ńào, chị ốm thế ở một mình
nhỡ làm sao thì ai biết, em bảo mẹ em ngủ nhà bạn
rồi, chị đừng lo.
- Ừ, chị khát nước quá, lấy cho chị cốc nước đi.
Tôi ngồi dậy lấy cho chị cốc nước rồi lại leo lên nằm cạnh chị, hai chị em lại nằm quay mặt vào nhau tâm
sự. Nằm cạnh chị cái mùi hương đặc biệt của chị lại
đập vào mũi tôi, thơm quá.
- Chị tắm sữa tắm gì mà thơm thế?
- Nhóc trêu chị đấy hả? Chị mệt từ chiều đến giờ đã
tắm rửa gì đâu. - Ơ... Em có biết chị không tắm đâu, thơm thật mà.
Chị cười, nhìn chị thật đẹp, ánh đèn vàng ngoài
đường le lói yếu ớt hắt vào qua khe cửa.
- Mai nhóc phải đi học đấy ngủ sớm đi.
- Chị cũng ngủ đi.
Tôi nhắm mắt ngủ, chúng tôi vẫn đang quay mặt vào nhau, được một lúc tôi cảm giác như chị vẫn
đang nhìn tôi, tôi mở mắt, đúng là như vậy. Chị có
vẻ hơi hốt hoảng như vừa làm điều gì đó tội lỗi vội
xoay người quay lưng về phía tôi. Tôi thấy hơi khó
hiểu về hành động vừa rồi của chị, cả ánh mắt của
chị nhìn tôi lúc tôi mở mắt ra cũng thấy rất khác so với ánh mắt thường ngày chị hay nhìn tôi. Tôi cũng
quay lưng về phía chị và sớm ngủ thiếp đi, trong
lúc lơ mơ ngủ tôi cảm nhận thấy có một vòng tay
đang ôm ngang bụng mình và một cơ thể ấm nóng
đang áp vào lưng tôi.
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-09-22 00:02

+Chap 3:
Đang ngủ tôi bị đánh thức bởi tiếng khóc thút thít.
Tôi mở mắt thấy trời vẫn tối, chị đang tựa đầu vào
lưng tôi khóc, người chị run lên sau lưng tôi, tôi
vội quay lại hỏi chị.
- Chị khóc đấy à? Chị dúc hẳn đầu vào ngực tôi khóc, tôi vòng tay ôm
chị dỗ dành.
- Chị nín đi, sao chị lại khóc?
- Chị...hức...nhớ..ngoại qu..á...hu hu.. Ặc ặc.... Chị trẻ con quá. - Tưởng sao, chị làm em lo quá, có thế mà cũng
khóc, đồ con nít.
Tôi cười trêu chị, chị đấm vào ngực tôi, nhưng đấm
như kiểu gãi ngứa.
- Đau, sao chị lại nhớ bà?
- Hồi bé chị ở với ngoại... Mỗi lần chị ốm như thế này là ngoại lại chăm sóc chị rất chu đáo... Chị và
ngoại thương nhau lắm...giờ không còn được gặp
ngoại nữa chị nhớ ngoại lắm...híc..
- Thì chị về quê là được gặp bà thôi.
Nói đến đây chị lại khóc, vừa mới nín xong.
- Ơ..em nói gì sai à? Em xin lỗi, chị nín đi... - Ngoại mất rồi...hức... Tuần sau là dỗ ngoại...
- Ừm, thôi chị nín đi, trước chị có ngoại thì giờ chị
có em này.
Chị nhìn tôi, hai mắt long lanh nước mắt, vẻ mặt chị
trong ánh sáng mờ mờ có vẻ hạnh phúc.
- Nhóc nói thật không? - Thật, em nói đùa chị làm gì.
- Cảm ơn nhóc nha.
Chị mỉm cười, nhìn xinh gái hết nói. Thì ra hồi bé
chị sống cùng bà ngoại, giờ tôi mới biết, bao lâu
quen chị mà chị chưa bao giờ kể cho tôi nghe về
gia đình chị, kể ra tôi cũng có chút vô tâm. Tôi buột miệng hỏi.
- Còn bố mẹ chị?
- ...
Chị không đáp, tôi thấy mình hơi đần khi hỏi câu
như vậy.
- Lúc nào đó chị sẽ kể cho nhóc nghe. - Ừm.
Chị sống ở đây chắc cũng không có bạn bè gì, thân
con gái sống một mình gặp hoàn cảnh như thế này
hỏi sao chị không nhớ người thân cho được, tôi
thấy thương chị quá. Tôi lấy tay lau nước mắt cho
chị, chị vòng tay ôm tôi, tôi cũng siết chặt lấy chị, bỗng tôi cảm thấy mình có một cảm giác rất lạ với
chị, không lẽ tôi bắt đầu có tình cảm với chị. Chính
xác thì tôi quen chị từ cuối học kì I lớp 8, đến giờ
tôi vừa bước vào đầu năm lớp 12, cũng gần bốn
năm quen nhau rồi còn gì, gần bốn năm ăn ngủ với
nhau (ăn là ăn trực ấy, ngủ là ngủ cùng nhau theo nghĩa đen trong sáng không phải nghĩa đen và bóng đen tối à nha. ) chẳng lẽ tôi lại không có tình cảm gì với chị, chỉ là nó bộc phát sớm hay
muộn. Đang miên man nghĩ linh tinh thì tôi giật
mình thấy đau ở bụng, chị vừa cấu tôi.
- Nhóc đang nghĩ cái gì mà bơ chị thế hả?
- Em có nghĩ gì đâu.
- Thế nhắc lại câu chị vừa nói xem nào. - Ờm...ừm.. Em quên rồi. Hề.
Chị bĩu môi, suốt ngày trề cái môi ra, tôi nhanh tay
túm luôn môi chị nhéo nhéo. Chị la lên gạt tay tôi ra
rồi lại cấu vào sườn tôi, tôi đầu hàng xin tha, chị
cấu đau thế không biết. Hai chị em không ngủ nữa
mà nằm nhìn nhau nói chuyện đến sáng. Trời sáng dần, chị có vẻ khoẻ hơn rồi, tôi dậy đi mua cho chị
bát cháo, dặn chị ăn hết rồi mới về đi học. Ngồi
trong lớp tôi ngáp ngắn ngáp dài mệt mỏi, tối qua
ngủ ít quá nên hôm nay không có hứng thú học
hành gì cả, tôi lấy máy nhắn tin với chị. Trống ra về
tôi đạp xe ghé qua chị xem chị thế nào rồi mới về nhà, hôm nay má ở nhà không ăn cơm trực bên chị
được, thấy nhớ nhớ. Chiều lại đi học, tối chị đi làm
sớm, ngồi nhà chán vật vã. Ngồi nghĩ vẩn vơ, tôi
bỗng thấy khó chịu khi nghĩ đến công việc của chị,
thiếu gì nghề sao chị lại làm cái nghề này nhỉ.
Mấy ngày sau đấy không có chuyện gì nổi trội cho lắm, tôi vẫn đi học, rảnh là sang chơi với chị, và tình
cảm tôi dành cho chị cũng lớn dần lên. Hôm dỗ
ngoại của chị, chị không cần mời tôi cũng tự động
mò sang ăn cơm. Ngồi ăn chị có vẻ buồn, tôi phải
làm trò chọc ghẹo cho chị vui lên, nhìn chị cười tôi
thấy hơi xao xuyến. Trời hôm đấy cũng khá đẹp, nhiều mây, nắng nhẹ chứ không nắng gắt cháy da
cháy thịt như mấy hôm trước. Trưa ăn cơm xong
ngồi ở nhà chị thấy chan chán, tôi để ý ban ngày
chị không đi ra ngoài nhiều, phải rủ chị đi chơi cho
đổi không khí chút.
- Chị đi chơi với em không, ở nhà suốt chán lắm. - Chiều nay em phải đi học mà, để hôm khác đi.
- Hôm khác là hôm nào?
- Để chị xem nào...à..ừ..chiều chủ nhật ha!
- Ok! Chị nhớ nha.
Chị nhìn tôi cười rồi leo lên giường ngủ, tôi cũng
chào chị rồi về nhà chuẩn bị đi học. Tôi bắt đầu mong đến chủ nhật, thời gian trôi chậm quá, hôm
nay là thứ năm, còn ba ngày nữa, lâu quá. Chiều
hôm sau không phải đi học tôi lôi con Dream thần
thánh bố để lại, lâu lâu tôi mới sờ đến nó, mọi lần
có việc gì tôi toàn lấy xe má đi, lâu ngày không
động đến phủ đầy bụi, tôi cầm chổi lông gà phủi phủi qua loa, rồi phóng xe đi rửa, phải chuẩn bị để chủ nhật còn trở người đẹp đi chơi nữa. Rửa xong tôi phóng xe đi đổ đầy bình. Về nhà
ngắm lại con Dream, tôi gật gù thỏa mãn rồi cất vào
chỗ cũ, huýt sáo đi lên phòng.
Cuối cùng ngày chủ nhật đã đến, sáng tôi đi chơi
với mấy thằng bạn đồng dâm, trưa về ăn cơm má
nấu. Ăn xong chui lên phòng chơi game, nhìn ra ngoài đường, nắng to vãi chưởng, kiểu này hết đi chơi với chị rồi. Đang chơi game chị nhắn tin cho tôi.
- "troj nag wa dj choj sao gjo"
- "đợi chút nữa hết nắng thì đi"
- "uh.hihi"
Tôi lại vừa chơi game vừa nhắn tin với chị. Hai giờ
nhìn ra đường, nắng có vẻ dịu nhưng cũng chẳng đáng là bao, kiểu này hỏng kèo với chị rồi, tôi lẩm
bẩm mong trời mát mẻ hơn. Đến ba giờ trời đã mát
dịu, tôi sung sướng phóng xe sang đón chị. Dựng
xe ở cổng tôi đi vào phòng chị, vừa vào tôi thấy chị
đang ngồi cắt móng chân, tư thế khá là bá đạo.
- Muaahahaha... Nhìn tư thế của chị tôi không thể nhịn cười được,
chị đỏ mặt bật dậy lao đến cấu, đấm, đá tôi.
- A! Ui! Thôi thôi! Em xin! Haha.
- Sao nhóc sang mà không báo trước hả?
- Mọi lần em sang có phải báo gì đâu.
Tôi vẫn nhìn chị cười nhăn nhở, chị cấu vào eo tôi rồi đuổi tôi ra ngoài.
- Xì..Nhóc đi ra ngoài đi cho chị thay quần áo.
Tôi ra ngoài xe ngồi đợi, một lúc sau chị đi ra, cũng
không lâu lắm, không như cô người yêu cũ của
tôi, lần nào đi chơi cũng phải gọi trước nửa tiếng.
Chị tươi cười bước đến chỗ tôi, uầy, nhìn chị khác quá, chị buộc tóc đuôi gà óng mượt, mặc cái áo
trắng in hình con ếch khá rộng, quần đùi jean khoe
cặp dò nuột nà, đi đôi tông đôrêmon, chị không
trang điểm, chỉ tô ít son đỏ lên môi, hai má chị hồng
hào điểm chút tàn nhang, nhìn chị teen còn hơn cả
tôi, áo phông, quần jean lửng, đi tông lào nhìn như lão già. Thấy tôi nhìn chị như vật thể lạ chị lườm nguýt tôi.
- Tỉnh lại đi ông tướng!
- Nhìn chị khác quá.
- Khác chỗ nào?
- Nhìn như gái teen á.
Chị cười mặt vênh lên, tôi đưa cho chị mũ bảo hiểm, chị leo lên xe, bánh xe bắt đầu lăn.
- Đi đâu đấy nhóc?
- Chị thích đi đâu?
- Chị cũng không biết, tùy nhóc đấy.
Đưa sang Trung Quốc giờ. :v
Tôi lái xe lượn lượn vòng vèo, không hiểu sao đi với chị tôi không giám thử phanh ăn hay không
như những lần lai gái khác, hay tôi sợ chị nghĩ xấu
về mình chăng. :surrencer: Đi qua rạp chiếu phim
tôi bảo chị.
- Vào xem phim nha chị.
- Ừ. Tôi vòng xe quay lại, tôi gửi xe rồi cùng chị đi vào
chọn phim.
- Xem phim này đi nhóc, nhìn mấy con này dễ
thương quá.
Chị chỉ vào phim Kẻ đánh cắp mặt trăng, quái, sao
phim này bọn con gái thích xem thế không biết, cô người yêu cũ của tôi suốt ngày nghịch mấy đồ
hình con vàng vàng trong phim, không biết con
đấy gọi là gì nhỉ. Chúng tôi mua vé, mấy gói bim
bim rồi vào xem phim. Ngồi xem chị có vẻ rất thích,
cười suốt, tôi thì chán nản ngồi ngắm chị, xem cái
này thà ở nhà bật xem còn hơn. Hết phim, ra ngoài chị cứ khen mấy con vàng vàng dễ thương, thế
thằng em này của chị không dễ thương chắc. Chúng tôi lại lượn tiếp một vòng, ngang qua cung thiếu nhi chị vỗ vai tôi đòi vào chơi, chiều
ý chị luôn. Chị có vẻ thích trẻ con, nhìn cái cách chị
nhìn chúng là biết. Chị dắt tôi đi hết trò này đến trò
khác cuối cùng dắt tôi vào ngồi ăn kem, không
chơi cái gì hết, bó tay với chị luôn. Hôm nay chị
cười suốt, có vẻ khá vui. - Cảm ơn nhóc nha, lâu rồi chị mới được đi chơi thế
này.
- Nếu chị muốn em sẽ đưa chị đi chơi thêm ích xì
lần nữa.
- Nhóc nhớ đấy, chỉ sợ phiền nhóc thôi.
- Phiền gì, em cũng thích đi chơi với chị. Chị cười, nhìn yêu quá. Mặt trời cũng lặn dần, tôi
trở chị về, nhìn chị đi vào phòng thấy cái dáng đi
ngộ ngộ yêu yêu. Về nhà tôi cũng thấy khá vui, tôi
yêu chị mất rồi. Tối đang ngồi học thì tôi nhận
được tin nhắn cảm ơn và chúc ngủ ngon của chị,
nhắn lại thì không thấy chị trả lời, chắc chị đang làm rồi. Lại nghĩ đến công việc của chị, tôi bỗng
thấy buồn trong lòng, tôi sao thế này, tôi không
thể tập trung học được, cất śách vở đi ngủ luôn.
*TUA NHANH THỜI GIAN*
Thời gian cũng dần trôi đi, thời tiết đã chuyển về
thu. Cũng sắp đến sinh nhật chị rồi, tôi phải chuẩn bị cho chị một bữa tiệc sinh nhật ý nghĩa mới được,
năm ngoái đã không thành vì má tôi bắt tôi về quê
việc họ hàng rồi. Trước ngày sinh nhật chị tôi đã
suy nghĩ rất kĩ, tôi đặt bánh sinh nhật, mua ít nến, vì
chị vẫn thích con vàng vàng một mắt trong phim Kẻ
đánh cắp mặt trăng nên tôi mua một con gấu bông là con vàng vàng ấy, mấy quả bóng bay cho màu
mè tý, và vài đồ lặt vặt khác, tôi sẽ làm chị bất ngờ,
còn một việc cuối cùng. Đang ngồi cùng chị xem
phim tôi hỏi.
- Tối nay chị cho em ngủ nhờ nhà chị một đêm
được không? - Được, mà sao em không ngủ ở nhà sáng mai còn
đi học nữa?
- Em..đang cãi nhau với mẹ không muốn ngủ ở
nhà, em mang đồ sang đây mai đi học luôn.
- Ừ, em phải nghe lời mẹ, không được cãi nhau với
mẹ. - Em có cãi đâu...mà sáng mai mấy giờ chị về?
- Chị cũng không biết, sớm thì năm giờ kém, nhóc
hỏi làm gì?
- Thì em hỏi vậy thôi, còn biết lúc chị về dậy mở
cửa.
Vậy là xong xuôi rồi, đợi chị đi làm tôi sẽ mang đồ sang bố trí cẩn thận rồi đợi chị về nữa thôi. Hehe.
Xem phim thêm được một lúc chị tựa đầu vào vai
tôi, quay sang thấy chị đã ngủ gật từ bao giờ, chắc
chị mệt. Tôi mỉm cười, nhìn chị ngủ lúc này dễ
thương quá. Tôi nhìn một lúc, vẫn chưa dậy, ngủ
say gớm, tôi vén mấy sợi tóc trên má chị. Và một điều gì đó đã điều khiển trí não tôi, tôi hôn nhẹ lên
chán chị, tôi ngượng ngùng bối rối, cái gì thế này,
chị mà tỉnh dậy là tôi xong luôn. Tôi vội nhẹ nhàng
bế chị lên giường, chị quay mặt vào trong, tôi khép
cửa rồi đi về nhà, vừa đi vừa cười khi nghĩ lại nụ
hôn vừa rồi
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-09-22 00:03

+Chap 4:
Tối hôm trước sinh nhật chị, sau một hồi mỏi mồm với má, tôi cũng được má đồng ý, nhưng tôi không nói ngủ ở phòng chị, tôi mang cặp, đồng phục đi học sang phòng chị trước. Ở phòng chị, ngồi vờ học nhưng thực ra tôi đang mong chị đi làm, chị lại ăn mặc gợi cảm, trang điểm đậm, tôi nhìn chỉ thấy ngán ngẩm, điện thoại chị reo lên.
- Chị đi làm đây, tối ngủ nhớ cài cửa đấy, sáng mai chị về.
- Rồi rồi, em lớn rồi còn bé gì đâu mà chị còn phải nhắc.
Chĩ lại bĩu môi, tiễn chị ra cổng, tôi thấy một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ex, chị leo lên xe, chiếc xe phóng đi. Tôi vào trong ngồi đợi mấy phút cho chị đi hẳn, tự dưng thấy trong lòng buồn buồn. Sau khi yên tâm là chị đã đi hẳn tôi chạy về nhà mang hết đồ đã chuẩn bị sang phòng chị, đạp xe ra lấy bánh. Bánh sinh nhật tôi cũng đặt hình con vàng vàng luôn, đặt bánh vào một góc, tôi bắt đầu ngồi phồng mồm, trợn mắt thổi bóng bay, biết thế này tôi mượn cái thổi bóng bay ở hàng luôn cho rồi, thổi xong thì đau hết cả mồm, đang thổi thì tiếng mở khóa cổng lạch cạch vang lên, chắc bà ở phòng đầu đi đâu về, lúc tôi sang thấy phòng bà khóa ngoài, bà đi sang phòng tôi.
- Cháu chào bà.
- Hiếu à, cái Bích đâu?
- Chị ấy đi làm rồi ạ, tối nay cháu ngủ nhờ bên này.
- Sao thổi lắm bóng bay thế?
- À mai là sinh nhật chị Bích nên cháu muốn làm chị ấy bất ngờ, hì hì.
Bà cười rồi đưa cho tôi túi ô mai.
- Cháu tốt quá, cho cháu ít ô mai này, loại này bà mới làm đấy.
- Vâng, cháu cảm ơn bà.
Tôi nhận túi ô mai của bà, rồi rải bóng bay quanh phòng, xếp mấy gói bim bim gọn gàng, nhìn lại cái bánh sinh nhật và quanh phòng, tôi gật gù đậy bánh cẩn thận rồi leo lên giường. Vẫn sớm, tôi lôi điện thoại ra xem phim, coi một lúc thấy cảnh khiêu vũ khá lãng mãn, tôi nghĩ sáng mai phải rủ chị khiêu vũ mới được. Tôi vào Zing mp3 tìm bài nhạc du dương lãng mạn. Không quên đặt báo thức lúc bốn giờ trước khi chị về, tôi ngáp ngoạc mồm ra rồi cũng nằm xuống ngủ, lời nói nhắc cài cửa của chị vang lên trong đầu tôi, quay ra cửa, tôi quên chưa đóng, đúng là chị nhắc không thừa tý nào, tôi dậy ra cài cửa rồi đi ngủ. Đang lơ mơ tôi lại tỉnh giấc vì mắc tè, tôi bật đèn nhà vệ sinh, thoải mái quá, tôi nhắm mắt lim dim tận hưởng, lúc mở mắt xả nước tôi mới để ý thấy mấy cái quần con và áo ngực của chị treo ngay trước mặt mình, tôi đứng nhìn, cái tím, cái đen, có cả lưới, cái nào nhìn cũng hấp dẫn. Tôi tò mò chạm tay vào quần con, chất vải mềm mịn, và tôi đã làm một điều hơi dị chút, tôi đưa quần con của chị lên mũi ngửi, khá là thơm. Ngửi xong tôi mới thấy mình biến thái, vội treo lên móc rồi đi ra ngoài, chị mà biết thì không biết tôi sẽ chui vào đâu cho hết nhục, tôi leo lên giường, lại quên tắt đèn, tôi bực mình dậy tắt đèn, lần này ngủ thật, tôi nhanh chóng thiếp đi. Đang say giấc nồng với giấc mơ được ôm ấp các em xinh tươi thì tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Tôi mắt nhắm mắt mở cố ngồi dậy, tiếng chuông vẫn inh ỏi, tôi để điện thoại ở cuối giường, phải làm thế tôi mới dậy được, tôi tắt báo thức, vươn vai đặt chân xuống nền nhà rồi đứng dậy mò mẫm công tắc bật đèn, bóng bay nẩy loạn xạ dưới chân tôi thấy nhột nhột. Tôi bật đèn lên, mắt vẫn nhắm tịt đi về phía chiếc bánh sinh nhật. Cầm cái bánh ra đứng giữa nền nhà, tôi ngồi phịch xuống... Đoàng... Tôi giật mình tỉnh ngủ luôn, nhổm dậy nhìn xuống thấy cái xác bóng bay vừa nổ dưới ass, tội quả bóng, nhưng dù sao nó cũng giúp tôi hết buồn ngủ. Tôi đặt chiếc bánh xuống, cắm nến lên bánh, rồi lấy bóng bay quây quanh chiếc bánh. Tôi với lấy con gấu bông, tuyệt vời rồi, hơi sơ sài chút, nhưng dù sao đây cũng là cả tấm lòng của tôi. Nhìn đồng hồ, mới có bốn rưỡi, trời vẫn còn tối, tôi tắt đèn ngồi xuống cạnh gấu bông đợi chị về, tôi lại bắt đầu buồn ngủ. Tôi lấy điện thoại chơi game cho tỉnh táo, tiếng két két han dỉ của chốt cổng vang lên, là chị về. Tôi vội đốt nến, lấy hộp giấy đậy lên để chị không nhìn thấy ánh lửa của nến khi vừa mở cửa chưa kịp bật đèn, cầm con gấu bông, sẵn sàng đợi chị vào.
- Hiếu! Dậy mở cửa cho chị!!
Chị gọi nhỏ ngoài cửa, tôi vẫn im lặng.
- Hiếu! Dậy đi!
Chị gõ cửa, tôi giả giọng ngái ngủ.
- Em..khôn..g cài cửa đâu..chị vào đi!
- Cái thằng này, tối qua đã dặn thế rồi mà...
Chị đẩy cửa vào, cái bóng đen với tay ra công tắc ngay cửa bật đèn, đèn vừa sáng lên thì...
- HAPPY BIRTHDAY!!! Chúc mừng sinh nhật chị!
Tôi dơ con gấu trước mặt chị lắc lắc, chị bất ngờ không thốt lên lời. Tôi đưa con gấu cho chị rồi kéo chị ngồi xuống, mở hộp giấy ra, nến vẫn đang cháy, hộp giấy hơi xén chút.
- Hôm nay là sinh nhật chị nên em làm cho chị đấy, hì hì.
Chị nhìn tôi hai mắt long lanh, nét mặt hạnh phúc.
- Cảm ơn nhóc nha! Chị bất ngờ quá.
- Hì, có gì đâu, à chị để em chụp ảnh kỉ niệm nào.
Tôi lấy điện thoại ra chụp ảnh chị, tôi và chị cũng chụp trung với nhau nữa. Nến cũng sắp hết, tôi dục chị thổi nến, tôi đi ra tắt đèn. Chị kêu tôi thổi cùng, thế là hai chị em phồng má thổi nến rồi bật cười.
- Nhóc bật đèn lên đi.
- Từ từ đã.
Tôi lấy bật lửa đốt cây nến to tôi mua riêng, rồi tôi để bánh lên giường, lấy điện thoại bật lên bài nhạc đã tải sẵn, tôi dơ tay trước mặt chị, lúc này chị vẫn đang ngồi ôm con gấu bông.
- Chị nhảy với em nha.
Chị nắm tay tôi đứng dậy.
- Nhưng chị có biết nhảy đâu.
- Thì để em chỉ cho.
Tôi nắm lấy hai bàn tay chị đặt vòng qua cổ mình rồi tôi vòng tay qua eo chị kéo chị lại gần. Chị có vẻ bất ngờ với hành động vừa rồi của tôi, hai má chị dường như đang ửng hồng, mà hồng do phấn chứ má chị có ửng đâu, lớp phấn dày thế kia cơ mà. Dưới ánh nến vàng vàng, bản nhạc du dương vang lên, bầu trời đang sáng dần, mọi thứ vẫn im lặng, khung cảnh lúc này thật lãng mãn, với tôi là như vậy. Lúc đầu chưa quen hai chị em đạp phải chân nhau mấy lần, mỗi lần như vậy là lại xin lỗi nhau rối rít rồi bật cười. Bài nhạc vẫn cứ du dương như tạo nên điều kì diệu cho đôi uyên ương. Tôi cúi nhìn chị, chị cũng đang nhìn tôi, đôi mắt chị thật đẹp, chị đẹp nhất là đôi mắt, lúc nào cũng long lanh và như đang hút hồn người đối diện. Tôi đưa tay lau đi lớp phấn trang điểm trên mặt chị, nhìn chị lúc này mới đúng là chị, khi không có lớp phấn xấu xí ấy.
- Nhìn chị thế này đẹp hơn nhiều lắm.
- Cảm ơn nhóc.
Chị mỉm cười, hơi cúi đầu rồi lại ngẩng lên nhìn tôi, cả hai không nói gì, chỉ im lặng, và một điều gì đó trong con người tôi thôi thúc, tôi cúi xuống hôn chị, bài nhạc cũng kết thúc. Chị bất ngờ không phản ứng gì, hơi thở chị gấp gáp, chị lặng im, nụ hôn thật ngọt ngào, tôi như đang có dòng điện chạy dọc sống lưng, đôi môi chị mềm mại, mọng nước, ngọt lịm và có vị son môi. Rồi chị đẩy tôi ra ngoài và đóng cửa lại, tôi đẩy cửa, nhưng chị đã chốt cửa và đứng chặn trong phòng.
- Chị làm gì vậy? Mở cửa ra đi.
- ...
- Chị! Em xin lỗi, em không cố ý đâu..
- Tại sao Hiếu lại làm như vậy?
Chị nói phía bên kia cánh cửa.
- Em...em không biết, em xin lỗi.
- Hiếu về đi học đi...
- Nhưng cặp sách với quần áo em để trong phòng chị, chị phải mở cửa em mới đi học được.
Cuối cùng chị cũng chịu mở cửa, tôi nhìn chị, chị không thèm nhìn tôi luôn.
- Chị...
- Hiếu mau thay đồ rồi đi học đi.
Tôi đi vào nhà tắm thay đồ rồi đi ra, chị đang ngồi bấm điện thoại.
- Em..
- Hiếu mau đi học đi, muộn rồi đấy.
Cuối cùng chị cũng chịu nhìn tôi, trông chị không có vẻ gì là giận tôi, tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.
- Chị cho em để nhờ bộ quần áo trưa em đi học về em sang lấy sau.
- Ừm..
Tôi lấy cặp rồi dong xe đi ra cổng, chị vẫn im lặng theo tôi ra đóng cổng rồi chị lặng lẽ đi vào phòng. Tôi thở dài đạp xe đi học, kiểu này tôi hết chơi với chị rồi. Ngồi học tôi cứ mải suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra, khi nghĩ đến nụ hôn với chị, tôi bật cười, tôi đã biết rõ mình yêu chị. Nhưng tôi đã làm cái gì thế này, thật ngu ngốc, nhỡ chị ghét tôi thì sao, tôi bắt đầu lo lắng. Tôi mở điện thoại xem lại những bức ảnh đã chụp, chị đẹp thật, tôi cài luôn bức ảnh tôi và chị cầm bánh làm hình nền. Mải nghĩ về chị tôi không chú ý học bài, cô giáo gọi lên làm bài tập và tôi ăn ngay điểm 0 vào sổ đầu bài, đen vờ, lại chuẩn bị tinh thần về nhà nghe má chửi rồi. Cuối cùng tiếng trống ra về cũng vang lên, tôi xuống lấy xe hướng về phía phòng chị. Tôi đi vào phòng chị, chị đang nấu cơm, tôi không biết nói gì ngồi xuống giường nhìn chị.
- Em xin lỗi.
- ..Hiếu không có lỗi, nhưng Bích muốn biết tại sao Hiếu lại làm như vậy?
- Em...cũng không biết nữa.
Tôi đang nghĩ rằng chị tưởng tôi lợi dụng vì chị làm gái để hôn chị và hơn thế nữa nên tôi không dám nói rằng mình yêu chị, tôi sợ chị không đồng ý rồi chị sẽ xa lánh tôi.
- Hiếu về đi, bao giờ Hiếu có câu trả lời thì quay lại đây nói cho Bích biết, cả chuyện Hiếu hôn lên chán Bích nữa.
Tôi bất ngờ, chị biết rồi sao.
- Sao chị biết?
- Hiếu về đi, khi nào Hiếu có câu trả lời thì Bích sẽ nói.
Tôi đành lấy quần áo rồi đi về.
- À! Nè!
Chị đưa cho tôi một nửa cái bánh sinh nhật.
- Chị ăn đi.
- Bích ăn rồi, đây là phần của Hiếu.
Tôi cầm lấy bánh, về nhà tôi chán nản nằm vật ra nền nhà, hôm nay má không về, lại không được ăn với chị, chán. Tôi lấy miếng bánh chị đưa bốc ăn, tôi bỗng thấy lạ về cách xưng hô của chị với tôi vừa rồi. Sao chị lại xưng hô như vậy với tôi nhỉ, chả có lẽ chị cũng yêu tôi, chắc nhầm, hay chị ghét tôi quá nên mới xưng hô như vậy. Ôi đau đầu quá, ăn xong nằm vật vờ thêm một lúc bụng tôi réo ầm lên, tôi mò vào bếp rang cơm nguội ăn. Chiều tôi không phải đi học, cứ đi qua đi lại, ngồi lên ngồi xuống, mọi hôm được nghỉ là tôi sang với chị nhưng hôm nay không dám mò sang, thấy nhớ chị quá. Hay là tôi lấy hết can đảm nói ra tình cảm của mình với chị, tôi thấy lo lắng hơn cả lần tỏ tình đầu tiên. Tôi không biết mình lên làm gì nữa đành ra quán nét chơi game với mấy thằng bạn đồng dâm. Tối ngồi học mà tôi cứ nhớ đến chị, lại lôi ảnh chị ra ngắm rồi cười, muốn nhắn tin với chị mà khôn thể, nhớ chị quá. Cả ngày hôm sau tôi vẫn chưa liên lạc gì với chị, tôi bắt đầu thấy nhớ chị da diết, ăn không ngon ngủ không yên luôn, đã thế lại còn nghe má chửi vì bà giáo nhắn tin về nhà nữa, buồn thúi ruột.
Không, tôi quyết định sẽ nói ra tình cảm của mình với chị, dù chị có xa lánh tôi đi chăng nữa, thế còn tốt hơn phải thế này. Mai là chủ nhật, tôi quyết định sáng mai sẽ sang tỏ tình với chị, cầu mong chị sẽ đồng ý.
Sáng hôm chủ nhật tỏ tình với chị tôi dậy sớm hơn bình thường, tắm rửa chải chuốt bóng bẩy thơm lừng mùi en-chan-tơ luôn, tại sữa tắm tôi hết nên phải dùng tạm sữa tắm của má, nhưng nó sẽ không làm giảm đi phần nào độ men lì của tôi đâu, hehe. Tám giờ đạp xe đi mua bó hoa hồng thật đẹp, ngày bình thường mà con mụ bán hoa lấy đắt vờ, nhưng vì chị tôi không tiếc gì hết. Không biết chị có thích hoa hồng không, tôi vẫn chưa biết chị thích loài hoa gì, hình như chị có nói với tôi một lần rồi thì phải, chắc lúc đấy mải chơi game nên tôi quên mất. Tôi về nhà cất xe, soi gương hít một hơi lấy can đảm rồi đi sang phòng chị. Sang đến nơi thấy phòng chị đóng cửa, tôi dấu bó hoa sau lưng, đang định gọi thì chị mở cửa bước ra, chị nhìn tôi, tôi ậm ờ chưa biết nói sao.
- Hiếu sang đây làm gì? Tưởng không sang nữa rồi.
- Em...
Chị nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi bối rối.
- Hiếu có câu trả lời chưa?
- ...Rồi!...
- Thế Hiếu nói đi.
Tôi nhìn chị, lừng chừng một lúc, tôi bắt đầu toát mồ hôi, mỗi lần căng thẳng là tôi lại toát mồ hôi.
- Hiếu không nói thì thôi, Bích đi chợ đây.
Tôi vội dơ bó hoa lên che mặt nói to.
- Em yêu chị.... Hiếu yêu Bích nhiều lắm!!!
Tôi càng lúc càng hồi hộp, không biết chị sẽ phản ứng ra sao đây, vẫn chưa thấy chị nói gì, tôi hạ bó hoa xuống nhìn chị, chị liền quay đi, tôi vội cầm lấy tay chị.
- Đó là câu trả lời của Hiếu...
- ....
- Không được đâu, Bích không xứng với Hiếu đâu.
- Bích đừng nói vậy, tại sao lại không xứng, Hiếu không sợ mọi người dị nghị, và cũng không quan tâm đến công việc của Bích...
- ...
- Hiếu chỉ biết là Hiếu yêu Bích, Hiếu muốn bên cạnh, quan tâm, chăm sóc, ăn cơm Bích nấu...Hiếu yêu Bích...
Chị quay lại nhìn tôi, vẻ mặt chị lúc đó, tôi không biết nên dùng từ nào để miêu tả, chỉ biết nó đã khắc sâu trong tâm trí tôi, chị gỡ tay tôi ra.
- Hiếu về đi, Bích không xứng với Hiếu đâu...
Chị quay lưng bước đi, tôi kéo chị lại ôm chặt lấy chị, chị cấu, đấm vào ngực tôi, tôi mặc kệ, tôi cứ ôm chặt lấy chị.
- Hiếu làm gì vậy? Bỏ Bích ra đi.
- Hiếu yêu Bích, Bích hãy đồng ý đi.
- Bỏ ra...
- Bích nói đồng ý làm người yêu Hiếu đi rồi Hiếu bỏ.
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-09-22 00:05

+Chap 5:
Tôi biết làm thế là ép chị nhưng tôi không còn cách ńào khác, chị thôi không hành hạ tôi nữa mà im lặng, tôi cũng im theo luôn, vẫn ôm chị.
- Hiếu bỏ ra đi, Bích cần thời gian suy nghĩ.
Tôi mỉm cười thả chị ra.
- Chiều nay Bích trả lời Hiếu luôn nhé.
Chị lườm tôi, nhìn yêu ứ chịu được, tôi cười cười, chị quay lưng bước đi.
- Ơ đi đâu đấy?
- Đi chợ!
- Đi với!
Tôi chạy theo chị, chị không nói gì, chợ cách phòng chị cũng không xa, tầm ba mươi mét, tôi dơ bó hoa trước mặt chị.
- Nè!
Chị bĩu môi cầm bó hoa, đi chợ cùng chị mà chị coi tôi như người vô hình vậy.
- Đưa đây Hiếu cầm cho.
Chị đưa hết cho tôi hai túi thức ăn, tôi lẽo đẽo đi theo chị về phòng. Nhìn đồng hồ 9h30, tôi ngồi lên giường nghỉ, con gấu bông tôi tặng chị để gọn trên giường, vẫn còn mấy quả bóng bay, chị lôi thức ăn ra làm, tôi cũng phụ chị ra nhặt rau. Đang nhặt mẹ tôi gọi nhắc chơi ở đâu trưa nhớ về sớm ăn cơm hôm nay bạn mẹ đến chơi. Nhặt xong thì chị bỏ cá ra rán, chị cứ im lặng hoài, tôi cũng chả biết nói gì đi ra giường ngồi. Tiếng mỡ lách tách vang lên, tôi đứng dậy tính đi về.
- Em về đây.
- ...
Đi ra cửa... Xèo...
- A!!
Tiếng đũa inox rơi leng keng xuống nền nhà, tôi quay lại thấy chị đang ôm tay xuýt xoa, chắc bị mỡ bắn, tôi chạy đến lo lắng.
- Chị có sao không? Phải cẩn thận chứ.
Tôi cầm tay chị thổi thổi, không thấy vết bỏng, tí nữa thì đi toi cánh tay đẹp đẽ, chị gạt tôi ra.
- Hiếu đi về đi.
Rồi lại rán tiếp.
- Để em rán cho.
- Không cần, đi về đi không mẹ lại gọi.
Ặc, chị đang dỗi đấy à, tôi đành đi về nhà, ngồi ăn cơm xong lên phòng ngủ, không biết chị có đồng ý không đây, nhắn tin cho chị, không trả lời, nhớ lại chuyện từ sáng đến giờ, lại nằm cười một mình, thấy sung sướng vì được ôm chị thật chặt, lại nhớ bị chị cấu, tôi vạch ngực ra xem, ôi tím hết ngực, cứ thế này thì chịu sao nổi.
Hai giờ chiều tôi ngủ dậy, má không có nhà, tôi khóa cửa chạy sang phòng chị đợi câu trả lời, sang thì thấy chị đang ôm con gấu ngủ, nhìn yêu yêu. Tôi ngồi xuống nền nhà tựa vào thành giường nghịch bóng bay và điện thoại.
Ba giờ, vẫn ngủ, lần này quay mặt vào trong tường rồi.
Bốn giờ, vẫn ngủ, thôi đi về thôi, tôi đứng dậy định đi về.
- Đi đâu đấy?
Quay mặt lại thấy chị đang nhìn tôi.
- Chị dậy rồi à?
- Dậy từ lâu rồi.
Tôi ngồi xuống giường nhìn chị, chị ngồi dậy, vẫn ôm gấu bông.
- Hiếu có yêu Bích thật lòng?
- Có.
- Nhưng Bích không thể nhận tình cảm của Hiếu được.
- Tại sao lại không? Hiếu không quan tâm Bích làm gì, chỉ cần Bích yêu Hiếu là đủ.
- Bích...
- Hiếu sẽ coi đây là lời đồng ý của Bích, thôi Bích ngủ đi.
- Tại sao Hiếu lại yêu Bích? Bích không tốt, tại sao chứ?
- Vì Hiếu yêu Bích..
- Nếu Bích nói cho Hiếu về quá khứ của Bích, Hiếu có còn yêu Bích nữa không?
- Có, nhưng Hiếu không muốn nghe và không cần biết quá khứ của Bích ra sao. Hiếu chỉ quan tâm con người Bích ở hiện tại.
Tôi trả lời chắc nịch, thực ra tôi cũng sợ mình nghe xong không còn dám yêu chị nữa.
- Bích bị HIV!!! Hiếu có hiểu không hả??
Chị gào lên, nước mắt bắt đầu chảy dàn dụa hai bên má. Tôi choáng váng, như vừa bị hắt gáo nước lạnh vào mặt, lặng im nhìn chị không thốt lên lời, chị thì vẫn khóc.
- Bích đang đùa phải không?
Chị lắc đầu.
- Bích nghĩ rằng Hiếu sẽ quan tâm điều đó sao? Bích ngủ đi, Hiếu về đây.
Tôi đứng dậy đi ra khỏi dãy trọ rồi chạy một mạch về nhà. Tại sao, tại sao chị không nói cho tôi biết từ trước, tại sao, tại sao chị lại làm vậy với tôi. Tim tôi đau nhói, nghĩ đến chị, sao lại có thể như vậy. Tôi úp mặt xuống bồn nước, nước lạnh buốt, tôi đi ra ngồi gục xuống ghế, lòng buồn và nặng trĩu, bây giờ tôi phải làm gì đây, tôi đã quá yêu chị rồi... Suy sụp...
Đêm, tôi thức trắng suy nghĩ, tôi vẫn sẽ yêu chị, HIV thì sao, tôi đã nói không quan tâm điều đó trước mặt chị rồi, tôi sẽ làm như vậy. Śáng hôm sau đi học có bốn tiết nên tôi về sớm, thay quần áo rồi quyết định đi sang phòng chị. Sang đến nơi, chị đang nằm ôm gấu nhưng chưa ngủ, chị nấu cơm xong rồi thì phải, thấy tôi vào chị ngồi dậy. tôi ngồi xuống cạnh chị, cả hai im lặng.
- Bích nấu cơm chưa?
- Rồi.
- Bích có câu trả lời cho lời tỏ tình của Hiếu chưa? Trả lời đồng ý hay không đồng ý thôi nha! Hì!
- ...
- Bích nói đi.
- Hôm qua Hiếu không nghe Bích nói gì sao?
Tôi cầm tay chị.
- Hiếu không quan tâm, Bích làm người yêu Hiếu nhé?
Tôi nhìn chị, ánh mắt tràn đầy niềm tin và hi vọng. Chị nhìn tôi rồi gục mặt xuống con gấu.
- Hiếu ngốc lắm!
- Ngốc vì yêu Bích đấy, nên Bích phải làm gì đó đi.
Chị ngẩng mặt lên nhìn ra chỗ khác cười, tôi nhắc lại câu hỏi.
- Bích đồng ý làm người yêu Hiếu nhé?
Chị bất ngờ đánh vào ngực tôi, miệng vẫn cười, vậy là đồng ý rồi. Tôi vui mừng ôm chị, chị vừa cười vừa sụt sịt.
- Ơ kìa! Nín đi! Có người yêu thì phải cười chứ ai lại khóc, xấu xí quá.
Chị lườm xéo tôi, trong ánh mắt của chị, tôi cảm nhận được chị đang hạnh phúc, tôi cũng vậy. Chị tựa đầu vào vai tôi, lúc này tôi đang rất vui, vui vì mình vừa có được người mình yêu. Đang trong giây phút thiêng liêng thì điện thoại tôi reo lên, là má tôi gọi về ăn cơm.
- Hiếu về đi.
- Chán quá..
Chị tiễn tôi ra cổng, thực sự lúc này tôi không muốn về tí nào, muốn bên chị. Về ăn cơm xong tôi lên phòng nhắn tin với chị, chiều lại đi học, chán. Tối về lại không được gặp, không thể nhắn tin, nhớ. Mười một giờ tối, tôi đang định đi ngủ thì chị gọi.
- Chào người đẹp.
- *Cười khúc khích*
- Nhớ Hiếu quá à?
- Chắc thế...
- Không nhớ thì gọi làm gì?
- Gọi chúc ngủ ngon, không thích thì thôi.
- Ai nói không thích, Bích chúc đi.
- Hiếu ngủ ngon.
- Sao cộc lốc thế?
- Chê hả? Biết thế không nói nữa.
- Hì hì.
- Thôi Bích tắt máy đây, Hiếu ngủ đi, bye nha.
- Ừ, bye!
Tôi thấy vui khi được chị gọi điện, mai phải sang với chị mới được, hè hè. Và hôm đó tôi đã mơ, một giấc mơ thật đẹp....
Hôm sau đi học tôi có tâm trạng khá tốt, ngồi học khá tập trung. Trưa về nhà, má không có nhà, vui rồi, tôi chạy sang luôn với chị. Chị đang lau nhà.
- Chăm chỉ ghê!
- Lau dùm đi, thích nói đểu không.
- Ai nói đểu, đưa đây.
Tôi tranh lau nhà, nhà bằng cái lỗ mũi lên tôi lau vài nhát là xong, mang vào trong giặt giẻ rồi mang ra ngoài phơi, rồi vào ngồi với chị. Trông chị lạ lạ, như đang giấu diếm điều gì.
- Ăn cơm chưa? Hiếu đói quá.
- Ừ, dọn cơm đi.
Tôi bê mâm xuống nền nhà, chị xới cơm cho tôi, mà giờ mới để ý hôm nay chị để tóc xõa che đi một bên má, tôi thấy nghi nghi liền vén tóc chị sang bên, một vết tím bầm.
- Bích làm sao thế này? Kẻ nào đánh Bích vậy?
- Không, Bích va phải cửa thôi.
- Có thật không? Bích đừng nói dối, còn chỗ nào bị nữa không?
Tôi cầm tay chị săm soi, không bị làm sao, may quá.
- Bích không sao đâu mà.
- Là kẻ nào? Bích nói đi.
- Dù sao mọi chuyện cũng qua rồi, Bích không muốn nhắc lại đâu, Hiếu ăn đi.
Chị gắp cho tôi miếng thịt rồi im lặng ngồi ăn, tôi thấy thương chị, thằng chó chết dám đánh chị.
- Bích đừng làm việc này nữa được không?
Chị nhìn tôi, mặt chị không còn vui nữa.
- Tại sao Hiếu lại nói vậy?
- Hiếu không muốn Bích làm công việc này.
- Không được, Bích không thể.
- Tại sao? Bích có thể tìm một công việc khác tốt hơn.
- Hiếu đừng nói nữa, mau ăn đi.
- ...
Tôi bực mình đứng dậy bỏ về, chị gọi theo.
- Hiếu!!!
Chị không thấy mình đã bị đánh như thế nào sao? Tại sao chị không thể bỏ nghề được, hay chị là "một con đĩ yêu nghề", tôi không thể hiểu được chị.
Tin nhắn đến...
- "bjch xl, bjch ko the..mong hjeu hjeu cho, hjeu nho an com day"
Tôi không trả lời, nhắm mắt cố ngủ, hai giờ dậy, hôm nay ba giờ tôi mới phải đi học, bụng réo ầm, tôi vào bếp kiếm cái gì ăn, lại nghĩ đến chị, không thể chịu được. Ba giờ, chuẩn bị đi học, tôi có nhắn tin xin lỗi chị, tôi nghĩ mình nên làm vậy.
- "hieu xl"
Chị trả lời ngay.
- "ko sao dau, bjch hjeu ma, hjeu da an gj chua day?"
- "an roi, nhin lam sao dc"
- "uh.toj nay bjch ngj lam day,hjeu dua bjch dj choj nha"
- "ok, toi 7h30 hieu se sang don"
- "uh,thoj bjch ngu day.hjeu hoc dj."
- "u.g9 bich"
Tối được đi chơi với chị rồi, vui quá, không biết tối đi đâu đây. Tối đúng 7h30 tôi phóng con dream thần thánh sang phòng chị, vào thấy chị đang chải tóc, chị quay ra nhìn tôi cười.
- Hiếu sang sớm thế?
- Đúng bảy rưỡi còn gì, Bích ăn cơm chưa?
- Rồi, mình đi thôi.
Hôm nay chị để tóc xõa nhìn dịu dàng ghê. Bánh xe bắt đầu lăn, chị ngồi sát vào người tôi, vòng tay qua eo tôi. Trời về thu lên cũng hơi lạnh.
- Bích muốn đi đâu?
- Bích không biết, tùy Hiếu đấy.
- Thế đem bán sang Trung Quốc nhé.
Chị nhéo vào bụng tôi đau điếng.
- Nói linh tinh cái gì thế hả?
- A! Ui da! Hiếu đùa thôi mà, hì
- Hứ!
- Bích có lạnh không?
- Không, ôm Hiếu ấm rồi, hi hi.
- Thế ôm chặt vào.
Chúng tôi cứ vòng vèo hết con đường này đến con đường khác.
- À sao Bích biết chuyện Hiếu hôn chán Bích thế?
Chị cười.
- Sao lại không biết được, người ta đang ngủ tự nhiên có kẻ dám sàm sỡ vén tóc, sờ má làm người ta tỉnh giấc, nhưng vẫn phải giả vờ ngủ xem hắn còn dở trò gì nữa không.
- Ghê ghê! Thế này thì không dám làm gì lúc Bích ngủ nữa rồi.
- Làm gì là làm gì?
Chị đặt tay vào bụng tôi với tư thế sẵn sàng nhéo rách bụng nếu tôi nói điều gì không lọt tai chị.
- Hơ! Làm gì! Ai mà dám làm.
Chị lại cười khúc khích, tôi lại nhớ đến việc chị bị HIV, lòng nặng trĩu.
- Hiếu sao vậy? Im lặng thế?
- À không.
- ...
- Bích cho Hiếu hỏi điều này nhé.
- Ừ.
- Sao Bích không nói cho Hiếu biết Bích bị HIV?
- Hiếu quan tâm điều đó làm gì, tưởng Hiếu nói sẽ không quan tâm?
- Hiếu biết, Hiếu...
- Hiếu tưởng Bích bị thật à?
- Là sao?
- Đồ ngốc.
Chị lại cười, tôi thì ngu ngơ chưa hiểu gì, suy nghĩ... và tôi đã được khai sáng.
- Bích lừa Hiếu đấy à? Tại sao Bích lại làm như vậy? Biết Hiếu khổ sở thế nào không?
- Ai bảo Hiếu thích lái máy bay đâu.
- Đùa...
- Bích cũng phải thử xem Hiếu có yêu Bích thật lòng không chứ?
- Không thử cái khác được à?
- Không, lòng dạ đàn ông các người xấu xa lắm ai mà tin được.
- Lòng Hiếu toàn thức ăn đang tiêu hóa thôi, muốn xem không?
Chị vỗ nhẹ vào người tôi rồi cười, vậy là chị không bị HIV, tốt rồi.
- Lúc đầu Bích tưởng Hiếu sẽ không sang nữa, sẽ tránh Bích thêm lần nữa...nhưng khi thấy Hiếu trước cửa, Bích vui lắm.
- Không sang làm sao được.Tôi cười, chị cũng ngốc thật
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-09-22 00:06

+Chap 6:
Đi vòng vèo thêm một lúc chúng tôi ghé vào một quán cafe ngồi nói chuyện lung tung, rồi lại vòng vèo một chút rồi đi về. Cả hai chúng tôi hôm nay đều rất vui, trước cổng dãy trọ .
- Bích vào đi.
- Chào Hiếu nha!
Chị bất ngờ hôn lên má tôi rồi đi vào trong, thấy tê tê. Về nhà tôi cứ vuốt bên má được chị hôn, một cảm giác sung sướng. Lúc chuẩn bị đi ngủ chị có nhắn tin chúc tôi ngủ ngon, tôi nhắn lại, cứ nhắn qua lại một lúc kiểu gì đến hơn mười hai giờ mới đi ngủ, hai mắt díp vào.
Ngày hôm sau đi học cả ngày nên chưa được gặp chị, ban ngày chị ngủ nên không nhắn tin, ban đêm thì khỏi nói.
Một buổi tối, tôi đi chơi với bạn, mấy thằng bạn đồng dâm này cũng quen trên mạng luôn, vô tình đi ngang qua chỗ chị làm. Lúc liếc vào, thấy chị đang khoác tay một người đàn ông trung niên vẻ rất âu yếm, tôi thấy buồn, rất buồn, ngồi uống nước mà không nói một lời.
- Ê Hiếu! Thằng này sao hôm nay im thế?
- Kệ tao, đang suy nghĩ, thôi tao về đây.
- Ơ..
Về nhà, lòng cứ buồn buồn, chị ơi chị, thấy chị bên người đáng tuổi chú, nghĩ đến cảnh chị và người ta... lòng tôi thắt lại. Tại sao chứ? Tại sao chị lại làm cái nghề này? Tôi muốn chị bỏ lắm, nhưng sao chị lại không chịu. Tôi lấy điện thoại nhắn tin cho chị.
- "aye"
Không có tin nhắn trả lời, nhắn làm gì, nhắn rồi tôi càng đau hơn. Có lẽ tôi nên chấp nhận, chấp nhận cái hình ảnh chị bên người ta mà tôi tưởng tượng được. Càng nghĩ càng khó chịu, tôi lôi máy tính ra xem jav, không cảm xúc, lướt fb, chát chít với mấy bà chị. Cũng vui hơn chút, mà không hiểu sao tôi lại thích nói chuyện với mấy người hơn tuổi, nói chuyện với mấy bé teen kém tuổi cứ thấy nhạt nhạt, chắc mấy chị biết cách dẫn chuyện hơn mấy bé teen, hờ. Hơn mười giờ tôi đi ngủ, mong sao ngày mai sẽ tốt đẹp hơn.....
- Tối qua Hiếu nhắn tin cho Bích đấy à? Có chuyện gì thế?
- Ừ, không có gì đâu...
...
********************************
Thời gian chuyển về đông, mùa đông năm nay không lo không có gấu ôm rồi, he he. Tôi không còn đi vào con đường chỗ chị làm nữa, nếu có việc tôi thường đi đường vòng, tôi không muốn mình thấy thêm điều gì nữa. Tình cảm tôi dành cho chị ngày càng lớn dần lên. Tuần nào cũng thế, rảnh thì sang chị, không thì ngồi nhà ngắm ảnh chị. À chị có một nốt ruồi sau gáy, tôi cũng yêu cái nốt ruồi này của chị mất rồi, cả những vết tàn nhang trên má chị, ngày càng nhiều, tại chị dùng phấn trang điểm nhiều quá đây.
Chị ngồi trước gương thở dài, tôi tiến lại.
- Làm gì thở dài lắm thế?
- Nè!
Chị chỉ vào mấy vết tàn nhang trên má, tôi giả vờ không biết gì.
- Sao? Có cái gì đâu? Hay muốn Hiếu thơm hả?
Chị liền đánh tôi.
- Bích đang xấu đi đây này, lắm tàn nhanh quá, híc, dùng kem rồi mà không đỡ.
- Xấu đâu, thấy vẫn vậy mà, chỉ già thêm chút xíu thôi.
- Chê ai già hả? Muốn chết không?
Chị liền đứng dậy đuổi tôi quanh phòng.
- Thôi thôi, Hiếu xin lỗi, chừa rồi, hiha.
Chị vẫn hằm hằm, tôi kéo chị nằm xuống giường.
- Bích già đi thì Hiếu không yêu Bích nữa đúng không?
- Ai bảo thế? Vớ vẩn quá.
Chị bĩu môi.
- Tại Bích dùng lắm phấn quá đấy, dùng ít đi, Bích đẹp sẵn rồi.
Chị cười, nụ cười hạnh phúc.
Trời về đông nhanh tối sáng muộn, thời gian gặp được chị càng ít đi.
Một buổi chiều ngồi ôm chị xem phim.
- Bích tìm việc làm khác đi được không?...
- ... Bích đã nói rồi, Bích không thể, Hiếu đừng nhắc lại chuyện này nữa.
Giọng chị nghiêm trọng hẳn.
- ..Hiếu xin lỗi.
- Không sao đâu, Bích hiểu mà, Hiếu yêu Bích sẽ khổ, Bích xin lỗi.
- Thôi bỏ qua đi, xem phim kìa.
Tôi và chị lại chăm chú vào màn hình máy tính.
- À, sắp tết rồi Bích có về quê không?
- Có chứ, cũng lâu Bích không về rồi, nhớ lắm, nhưng ba tháng nữa mới tết mà.
- Thì hỏi trước, cho Hiếu đi với.
- Hâm, theo làm gì, mẹ Hiếu không cho đâu.
- Thì Hiếu nói dối là được.
- Thôi, Hiếu ở đây đi, con nít vớ vẩn quá.
- Bảo ai con nít? Lớn rồi nha.
- Lớn rồi thì chứng minh đi.
Chị kênh kiệu vẻ mặt đầy thách thức, thích chứng minh à? Được.
Tôi liền hôn chị, chị không có vẻ gì bất ngờ mà còn đáp lại rất nồng nhiệt. Hai cơ thể hòa làm một, làn da chị mịn màng, mềm mại, do cái lạnh của mùa đông nên chị nổi da gà, chúng tôi không cần nói cũng hiểu ý nhau. Tay tôi mặc sức khám phá, tôi nghĩ đến chị, nghĩ đến cái nghề của chị, tôi thấy mình như đang lợi dụng chị để ăn bánh không phải trả tiền, tôi không thể làm thế với chị được, tôi đẩy chị ra.
- Hiếu xin lỗi, Hiếu không thể.
Chị nhìn tôi rồi thu mình lại.
- Tại sao Hiếu lại không thể? Hiếu ghê tởm, khinh bỉ vì Bích là gái điếm nên không thể đúng không?
- Bích nói gì vậy?
- Vậy tại sao Hiếu lại không thể chứ? Bích tự nguyện cho Hiếu rồi mà... Phải, Bích là điếm, sao có thể xứng với Hiếu được.
Chị gục mặt xuống hai đầu gối nức nở.
- Không phải vậy, vì Hiếu tôn trọng Bích nên mới không thể, Hiếu không muốn là kẻ ăn bánh không trả tiền với Bích.
- Bích hiểu rồi, Bích xin lỗi, rốt cuộc trong Hiếu Bích chỉ là như thế...
Chị lại cúi mặt xuống, tôi ôm chị vào lòng, tôi thấy mình thật ngu khi nói ra điều đó, nhưng lời nói đã thốt ra rồi thì làm sao có thể rút lại được.
- Hiếu xin lỗi, Hiếu không có ý như thế, chỉ là... Hiếu không biết phải nói sao cho Bích hiểu.
- Hiếu đừng nói nữa, Bích muốn ngủ, Hiếu ôm Bích ngủ đi.
Chúng tôi nằm ôm nhau trên chiếc giường của chị, được ôm chị thật ấm áp, chị rúc vào ngực tôi chùm chăn qua đầu, như con mèo con vậy. Chúng tôi thiếp đi, lúc tỉnh dậy cũng đã xế chiều. Chị dậy trước tôi, lúc tôi tỉnh đã thấy chị đang nằm nhìn tôi.
- Bích dậy rồi à? Sao nhìn Hiếu chằm chằm thế?
Chị bất ngờ ôm tôi hôn, nụ hôn nóng bỏng, cuốn hút tôi. Tôi hòa mình cùng chị, hai cơ thể quoằn quoại, mặt trời lặn dần như để lại không gian riêng cho đôi nam nữ. Người ta thường nói háng cave là một cái giếng khô nước nhưng tôi không nghĩ vậy.
Một buổi trưa tôi đang ngủ ngon thì điện thoại reo ầm lên.
- Alooooo!
- Mấy giờ rồi còn ngủ, Hiếu sang trở Bích đi mua giấy dán tường đi.
- Đợi Hiếu tý!
Tôi dậy lấy xe sang đưa chị đi mua giấy dán tường.
- Chọn màu này đi, hình cũng đẹp nữa.
- Thôi, Bích thích màu này.
- Thích thì mua đi.
Chị vẫn trung thành với màu vàng, tôi cùng chị đi ra quầy tính tiền, bỗng chị chạy sang bên kia người tôi đứng sát lại như thể đang tránh ai đó.
- Sao vậy? Bích trốn ai đấy?
Tôi liếc sang bên, thấy một anh tầm 30 tuổi đang chọn mua đồ cùng một chị mang bầu.
- Bích quen người kia à?
- Không, mình mau tính tiền rồi ra khỏi đây thôi Hiếu.
Tôi thấy chị lạ quá, lúc về tôi hỏi chị.
- Vừa nãy Bích làm sao thế?
- Không có gì đâu, Hiếu lo lái xe đi.
Chị sao thế không biết, về phòng chị, chúng tôi bắt tay vào xé hết giấy cũ rồi dán giấy mới vào, nhìn quanh phòng, như vừa được mặc chiếc áo mới, sáng vàng và thơm mùi giấy. Xong xuôi chúng tôi dọn dẹp đống giấy thừa rồi ngồi nghỉ, chị lôi con gấu bông ra ôm.
- Sao suốt ngày Bích ôm gấu thế?
- Ôm cho ấm.
- Thế Hiếu để làm cái gì?
Tôi làm mặt dỗi, chị bĩu môi rồi ngồi sát vào ôm tay tôi.
- Được chưa ông tướng? Lớn đầu còn dỗi.
- Hí hí, rồi.
Thời tiết cũng ngày càng lạnh, được chị ôm ấm phải biết.
- Thôi muộn rồi đấy, Hiếu về đi.
***
Thời gian lại trôi đi, hôm nay là noel, không khí ồn ào, náo nhiệt.
- Tối nay Bích nghỉ làm đi chơi noel với Hiếu được không?
- Sao hôm qua có kẻ dỗi với Bích cơ mà? Tưởng không gặp mặt nhau nữa.
- Thì hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay, khác nhau hoàn toàn, Bích nhận lời đi.
- Bích không biết nữa, để Bích hỏi bà chủ đã.
- Ừ, Bích hỏi đi.
Không biết tối nay chị có được đi chơi noel với tôi không, nếu chị không đi được chắc tôi ngồi nhà tự kỉ luôn. Ở nhà hóng tin của chị, cứ nhìn mãi cái điện thoại, cuối cùng điện thoại của tôi cũng reo lên, màn hình hiện số của chị.
- Alo! Sao rồi Bích?
- Bà chủ đồng ý rồi, nhưng Bích chỉ được chơi đến một giờ thôi.
- Ừ, vậy tối Hiếu sang đón Bích rồi mình đi nha.
- Ừ, hi hi.
Vui quá, tối được đi chơi noel với chị rồi. Tám giờ kém tôi phóng xe sang phòng chị, chào bà rồi tôi đẩy cửa phòng chị rất tự nhiên, vừa mở cửa thì đập vào mắt tôi là hình ảnh chị đang nude phần trên, trên người chị lúc này chỉ còn chiếc áo con đen tuyền và quần jean xanh nhạt. Tôi ngây người nhìn chị, da chị trắng nuột nà, điểm vài cái nốt duồi, vòng một chị tròn, nhìn mà ứ nước miếng, bụng chị hơi có tẹo mỡ, nhưng thế đã hút hồn tôi lắm rồi.
- Hiếu đóng cửa vào đi, lạnh quá.
Tôi như vừa lấy lại được hồn mình khi nghe chị nói. Tôi đóng cửa rồi ngồi lên giường, mắt vẫn dán vào chị, chị vẫn hồn nhiên soi gương.
- Bích có đẹp không?
Tôi gật gật, chị cười rồi tiến đến gõ vào chán tôi.
- Tỉnh lại đi ông tướng, đầu óc, ngồi đấy mà nghĩ linh tinh.
- Ơ...đâu có đâu.
Thực ra thì đang mơ tưởng nhiều thế lắm. Chị mặc áo vào, lại bĩu môi.
- Tưởng Bích không biết Hiếu đang nghĩ gì chắc.
- Hề hề, Bích chuẩn bị xong chưa?
- Rồi, mình đi thôi.
Chị khoác tay tôi kéo ra ngoài, đi qua phòng bà chúng tôi đồng thanh chào, bà cười đáp lại, chắc bà cũng biết tôi và chị yêu nhau, bà tinh ý lắm. Lên xe chị cho tay vào túi áo tôi, gió thổi vào mặt lạnh buốt, đêm nay trời ít sao quá. Chúng tôi đi đánh bóng mặt đường vài vòng, chị vẫn ôm tôi, ấm quá. Dọc đường, không khí noel khá tưng bừng, bản nhạc noel đi đến đâu cũng nghe thấy, nhiều gian bán đồ noel sáng rực ánh đèn, cách một đoạn lại có một nhóm nam nữ cầm chùm bóng bay to đùng mời chào, những ánh nửa đỏ rực từ những hàng ăn vỉa hè ấm nóng, những đôi uyên ương khác hạnh phúc cười đùa. Chúng tôi đi gửi xe gần nhà thờ rồi nắm tay nhau đi bộ ngắm nghía mấy gian hàng bán đồ noel, ngắm chán chúng tôi mới vào nhà thờ. Tôi mua cho chị cái kẹo bông, đi đến cổng, đông nghịt, tôi phải nắm chặt tay chị cho khỏi lạc. Bỗng tôi có cảm giác như vừa bị ai ...bóp mông. Ngoái lại nhìn, đông người quá, chả biết đứa biến thái nào, tôi chửi thầm đứa khỉ gió nào dám bóp mông mình, sống được 17 năm rồi và đây là lần đầu bị sàm sỡ, cũng hiểu được phần nào cảm giác của các bạn nữ.
- Hiếu tìm ai thế?
- Tìm kẻ vừa sờ mông Hiếu.
- Hả???
- Thật đấy, lúc đi qua cổng tự dưng bị sờ, quay lại nhìn đông người quá nên chẳng biết đứa biến thái nào.
Chị ôm bụng cười, cười shit ấy.
- Bích còn cười à? Bực.
Tôi tiện tay xé luôn miếng kẹo nhét vào mồm chị, chị ú ớ cấu tôi, nhưng mặc áo dày lắm, không xi nhê, hehe. Tôi dắt chị đi khắp nhà thờ, tượng ông già noel to đùng, sáng dực ánh đèn, cứ xoay tròn liên tục nhìn chóng cả mặt. Chị đến tạo dáng cute cho tôi chụp ảnh, trên tường những bức tranh chủ đề noel phong phú, chị thích thú chỉ trỏ.
- Bộ mấy con này biết bay thật hả Hiếu?
Chị chỉ vào mấy con tuần lộc.
- Ngốc thế, thế Bích có bay được không?
- *Cười cười*.
Tôi ngán ngẩm nhéo má chị kéo ra chỗ cây thông, cũng sáng rực ánh đèn. Vào trong nhà thờ, tượng thánh bóng loáng, vào chả có gì, chị kéo tôi ra ngoài. Rồi chị lại kéo tôi ra xem mấy tiết mục trên sân khấu, mấy bé trên đấy nhìn cũng xinh phết. Xem chán, chơi chán chúng tôi đi ra lấy xe, đã mười một giờ kém.
- Vào ăn ngô nướng đi Hiếu, nhìn ngon quá.
Tôi dừng xe, nhìn những chiếc ngô nướng vàng vàng điểm chút đen đen cháy xén bốc khói nghi ngút mà phát thèm. Cầm ngô trên tay, cảm giác ấm nóng, cắn một miếng, bùi bùi ngọt ngọt, nuốt trôi, ấm cái bụng, chị nhìn tôi cười, lúc nào chị cũng cười được, hay thật. Lúc tính tiền, tôi mua thêm hai cái cho chị. Lại vòng vèo vài vòng, nhiệt độ lạnh hơn hẳn, chị vẫn ôm tôi, không thấy nói gì, tự dưng hôm nay thấy im im.
- Sao im lặng thế?
- Không thích nói, đang suy nghĩ.
- Mọi hôm thấy nói nhiều lắm mà? Suy nghĩ cái gì thế?
- Kệ Bích, không biết, Hiếu lo lái xe đi, nói nhiều.
Chị hôm nay thấy trẻ con kiểu gì ấy. Về đến phòng chị chúng tôi vội đóng cửa lại cho ấm. Leo lên giường ôm chị quấn chăn nói chuyện linh tinh, ngồi được một lúc tay tôi lại táy máy đưa vào trong áo chị, da chị mềm mại. Chị không nói gì, nghĩ đến chị, công việc của chị, tôi thấy có lỗi và hơi khó chịu, tôi rút tay ra khỏi áo chị. Chúng tôi không nói gì, thêm một lúc tôi đứng dậy đi về, tự dưng thấy không muốn ở đây, bỗng chị ôm tôi từ phía sau.
- Nếu Hiếu không thích thì Hiếu có thể bỏ Bích, Bích không trách Hiếu đâu.
Tôi quay lại nhìn chị.
- Bích nói gì vậy? Hiếu không bỏ Bích đâu.
Tôi nhìn chị âu yếm rồi đặt lên môi chị một nụ hôn.
- Thôi Hiếu về đây, à tý nữa Bích phải đi làm nhỉ, Hiếu đưa Bích đi nhé.
Chị bất ngờ nhìn tôi.
- Hiếu chắc chứ?
- Ừ.
Tôi cười, chúng tôi lại leo lên giường ôm nhau thêm một lúc rồi tôi đưa chị đi làm, dọc đường tôi chỉ im lặng. Đến nơi, ánh đèn mờ nơi chị làm hắt ra, rồi tiếng nhạc, tiếng cười đùa, chị xuống xe, tôi chào chị rồi phóng xe đi luôn.Về nhà cũng đã một giờ hơn, má ngủ rồi, nằm trên giường tôi không tài nào chợp mắt được, cứ nghĩ về chị và mọi thứ, cố gắng mãi tôi mới có thể chìm vào giấc ngủ. Nhưng tôi lại bật dậy vì gặp ác mộng về chị, nhìn đồng hồ, 4:35 phút. Tôi không ngủ nữa mà ngồi thức đến sáng luôn, sẽ là một ngày mệt mỏi đây.
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-09-22 00:07

+Chap 7:
Sáng hôm sau tôi đi học với tâm trạng mệt mỏi thiếu ngủ, đến lớp thì hết đứa này đến đứa khác thi nhau kể về noel đi chơi với người yêu, định mệnh bực, muốn ngủ mà cũng không được. Mình cũng có người yêu đây, mà nghe chỉ biết im lặng. Trưa về nhà, chiều lại đi học, tối thì khỏi nói. Chán nản. Sáng hôm sau có ba tiết, học xong là tôi phóng sang bên chị, sang đến nơi thì thấy khóa cửa ngoài, chị đi đâu thế nhỉ. Tôi lấy máy gọi cho chị, thuê bao. Lủi thủi về nhà, chiều tối đi sang chị, vẫn không có nhà. Tôi hỏi bà, bà cũng không biết, gọi tiếp cho chị, vẫn thuê bao, quái lạ, chị đi đâu mà không nói với tôi. Sáng hôm sau sang vẫn không thấy đâu, tôi bắt đầu thấy lo lắng, lại lấy máy gọi cho chị, có chuông rồi.
...tút...tút...tút...tút...
- Alo!
- Bích đi đâu cả ngày hôm qua thế hả? Sao lại tắt máy gọi mãi không được?
- Ừm..
- Bích nói đi.
- Bích có chút việc nên Bích sẽ đi vắng hai tuần, Hiếu đừng đến tìm Bích nữa, khi nào về Bích sẽ liên lạc với Hiếu.
- Bích nói thật không?
- Thật, Bích không sao đâu, Hiếu đừng lo.
- Bích đang ở đâu vậy?
- Bích vẫn ở Hải Dương.
- Thế sao không về nhà?
- Thôi Bích cúp máy đây, bye Hiếu nha. Bích không sao đâu, Hiếu không phải lo lắng gì đâu. Thôi nha.
- Ơ...
Tôi chưa kịp hỏi thêm thì chị đã tắt máy, chị có việc gì đây? Việc gì mà ở Hải Dương nhưng lại không thể về nhà, mờ ám thật. Hay chị gặp chuyện gì rồi? Trong đầu tôi hiện lên rất nhiều câu hỏi, sao chị không nói trước với tôi, khó hiểu quá. Mà phải xa chị hai tuần, tôi sẽ nhớ chị lắm đây, bắt đầu hiểu cảm giác của các bạn yêu xa. :(
Ngày thứ nhất xa chị, sáng đi học, chiều học, tối học, gọi cho chị, không nghe máy.
Ngày thứ hai xa chị, chủ nhật, sáng chơi game, chiều thể thao, tối đi ngủ, gọi cho chị, không nghe máy.
Ngày thứ ba xa chị, sáng đi học, chiều chơi game, tối học, trước khi đi ngủ gọi cho chị, thuê bao, nhớ, bỏ ảnh chị ra ngắm....
Ngày thứ bảy xa chị, hết một tuần rồi, vẫn chưa liên lạc được với chị, vẫn sang phòng chị đều đều nhưng cửa vẫn khóa, nhớ nhớ nhớ...
Ngày thứ tám xa chị, đang ngồi ị thì bản nhạc chuông cài riêng cho số chị vang lên, vội vàng xé miếng giấy nhét vô lỗ ass rồi chạy khom khom một tay che ass một tay cầm điện thoại, trong lòng vui mừng như cái cảm giác lần đầu được sờ vếu gái.
- Sao bây giờ em mới gọi cho anh hả?
- Ai anh em gì với anh chứ?
- Ơ, chả anh em thì sao. Sao em tắt máy hoài thế hả? Em vẫn khoẻ chứ? Anh nhớ em lắm.
- Hi hi! Em vẫn khoẻ, em cũng nhớ anh lắm ý.
- Nhớ sao không gọi? Bao giờ em về?
- Hết tuần này em về, mà thôi em cúp máy đây, bye nha.
Chị cúp máy luôn, mới nói chuyện được vài câu mà, sao chị lại vội vàng thế, lâu rồi mới nghe được giọng nói ngọt ngào của chị, lại bắt đầu nhớ nhung, lủi thủi vào ị tiếp, ôi tiêu chảy, ướt hết cục giấy nhét ở lỗ ass, may không són ra ngoài. Hai tuần vắng chị thật nhạt nhẽo, ngày nào cũng như ngày nào, phát chán, tôi cứ mong nhanh đến chủ nhật để được gặp chị. Thời gian cứ chậm chậm trôi đi....
Cuối cùng thì cũng đến chủ nhật, háo hức quá. Tôi dậy từ sớm, ngồi nhà hóng chị, đồng hồ chậm dãi quay tròn, mười giờ trưa rồi vẫn không thấy chị gọi, sang phòng chị xem nào. Tôi đứng dậy đi sang phòng chị, sang đến nơi thấy cửa vẫn khóa, hụt hẫng quay ra cổng định đi về. Nhưng vừa ra đến cổng thì tôi gặp chị.
- Bích!
Chị ngẩng mặt lên nhìn tôi, gương mặt chị rũ rượi, tóc tai rối bời, vừa nhìn thấy tôi chị chạy đến ôm tôi khóc nức nở.
- Em sao vậy? Đừng khóc nữa, có anh đây rồi, nín đi.
Chị vẫn khóc, tôi không biết có chuyện gì đã sảy ra với chị. Tôi lấy tay lau nước mắt cho chị, vén tóc chị lên, một bên má chị tím bầm.
- Bích! Em làm sao thế này, kẻ nào đã đánh em vậy?
- ...
Chị cúi mặt, vẫn đang sụt sịt, tôi vội vén tay áo chị, có thêm những vết tím bầm khác, cảm giác của tôi lúc đó..., các gayer cứ tưởng tượng cảnh gấu mình bị thằng cờ hó nào đó không quen biết đánh cho bầm dập hết người đến khi gặp gấu mới biết đi thì sẽ hiểu cảm giác của tôi.
- Em nói đi!
Tôi hỏi chị dồn dập.
- Em mệt lắm, em muốn ngủ.
Chị đẩy tôi sang một bên rồi mở cửa đi vào phòng.
- Em làm sao vậy? Nói cho anh biết đi.
- Em không sao cả.
Chị đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, tôi thấy lo cho chị, kẻ nào đã đánh chị, hai tuần nay chị đã đi đâu.
- Em nói gì đi chứ?
- Em đã nói em không sao.
- Không sao? Em nhìn lại em đi, thế này mà em bảo không sao à?
- EM ĐÃ NÓI LÀ EM KHÔNG SAO, ANH ĐỪNG NÓI NỮA!!!
Chị to tiếng với tôi, tôi thì khá bất ngờ. Chị leo lên giường quấn chăn, tôi thấy điên vì chị, ngồi nhìn chị, không khí chìm vào im lặng. Hai tuần nay chị đã đi đâu, tôi đã bắt đầu nghĩ đến việc có kẻ bao chị suốt hai tuần và chị đi theo hắn, hắn đã đánh chị, chó má.
- Em xin lỗi...
- Có phải em đã đi khách hai tuần nay không?
- ...
- Em kiếm được bao nhiêu? Những đồng tiền đó có đáng không? Nhìn em đi.
Tôi bắt đầu cảm thấy khinh bỉ chị, chị có thể bán rẻ bản thân đến vậy sao, tôi không thể ngờ.
- ...
- Sao em không nói gì đi?
- Đáng, mấy đồng bạc đó đáng chứ, em cần phải sống nên em cần những đồng tiền dơ bẩn như thế, anh có nuôi em được không? Nghề của em là bán rẻ bản thân mà.
Chị cười, nụ cười chua sót, còn với tôi, nó như con dao cứa vào thịt tôi vậy, tôi thấy đau nhói khi nghe chị nói vậy. Không lẽ chị chỉ tầm thường vậy thôi sao, phải rồi, yêu tôi cũng đâu nuôi sống được chị.
- Vậy chia tay đi!
- Hiê...
Nói xong tôi đứng dậy đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy chị nữa, có lẽ từ trước đến giờ, tôi đã nghĩ sai về chị, gái điếm thì vẫn chỉ là gái điếm. Về nhà, tôi giam mình trong phòng. Tôi yêu chị nhưng tôi không thể chấp nhận sự lừa dối, nếu như chị nói rõ từ đầu biết đâu tôi sẽ thông cảm cho chị. Nhưng chị đã khiến tôi thất vọng, buồn, chị khiến tôi chìm trong cảm giác nhớ nhung, chờ đợi, còn chị, chị ở ngoài kia chịu đựng sự hành hạ của kẻ lạ mặt, nhưng cơn đau đớn về thể xác do hắn gây ra một mình. Chị không thấy ích kỉ sao, chị có yêu tôi không, tại sao chị không gọi cho tôi, chỉ cần chị gọi, tôi sẽ đến cứu chị ra khỏi cái nơi địa ngục đó. Tôi biết chị là điếm, nhưng tôi yêu chị, tôi có thể làm tất cả vì chị. Vì là điếm nên có nhiều điều chị không thể, nhưng tại sao chị cứ chọn ở lại con đường này, chị có thể thoát ra mà, tôi có thể giúp chị nữa. Chị đã nhất quyết chọn con đường này thì tôi không thể làm gì hơn. Yêu chị, nhiều đêm nằm nhà nghĩ mình thì chăn ấm gối êm, còn chị, chị thì phải mây mưa, phục vụ ham muốn xác thịt cho những kẻ xa lạ ngoài kia để kiếm những đồng tiền bạc bẽo, nghĩ đến cảnh đó tôi chỉ ước rằng mình không yêu chị, xong rồi tôi tự thấy mình khốn nạn. Nhưng tôi yêu chị, có thể tôi ích kỉ, nhưng cũng vì tôi yêu chị, hỏi có thằng đàn ông nào muốn thấy người yêu mình đêm nào cũng dạng háng cho thằng khác phang và phập để kiếm tiền? Tôi cũng thấy thương chị, nhưng sự khinh bỉ đã che lấp nó, thế là lại kết thúc một mối tình. Cõ lẽ tôi sẽ không bao giờ gặp chị nữa, tôi sẽ gạt chị ra khỏi cuộc sống của mình, mặc kệ chị muốn làm gì thì làm. Tôi sẽ sống cuộc sống của mình...
Nhưng tôi đã không làm được...
Hình của chị tôi vẫn lưu trong máy, số của chị tôi chưa xóa, tôi vẫn còn rất yêu chị. Sự nhớ nhung dần thay thế cho sự khinh bỉ, nhiều lúc muốn gọi cho chị, bấm số chị rồi nhưng lại tắt đi, muốn đi sang phòng chị, bước ra cửa rồi nhưng lại đi vào nhà. Tôi đã cố gắng quên đi chị, nhưng không thể, cách nhau có ba mươi mét thôi mà... Cũng đã ba tuần tôi kể từ ngày tôi nói lời chia tay với chị, không biết chị giờ thế nào, vẫn khoẻ chứ nhỉ, trời vẫn lạnh, chị có mặc ấm không, ăn uống đầy đủ chứ, vẫn đi làm đều ha, chị có cô đơn không, vắng chị em cô đơn lắm. Tôi đã bắt đầu mệt mỏi, lúc nào hình ảnh của chị cũng hiện lên trong đầu tôi...
Đã một tháng không gặp chị, tôi tưởng rằng mình đã quên được chị nhưng không phải. Trong một lần đi học về tôi thấy một bóng dáng giống chị, một điều gì đó thôi thúc, tôi cuống cuồng đạp xe đuổi theo.
- Bích!! Bích!!!
Người con gái quay đầu lại, không phải chị, tôi hụt hẫng, thất vọng.
- Ơ...xin lỗi!
Người con gái quay đi, tôi ngồi bệt xuống vỉa vè, vuốt mặt, chị. Chữ "chị" cứ xuất hiện trong đầu tôi. Không được, tôi phải đến gặp chị, tôi đứng dậy đạp xe hướng về phòng chị. Đến nơi, tôi phân vân không biết có nên vào gặp chị, đứng lừng chừng một lúc tôi cũng quyết định phải gặp chị. Nhưng cổng khóa, tôi để xe ở ngoài rồi trèo vào, nhưng rồi khi nhìn thấy cửa bị khóa ngoài, tôi lại chỉ biết thất vọng. Ngồi xuống bậc cửa, tôi lấy máy gọi cho chị...thuê bao.. Gọi lại....thuê bao...gọi...thuê bao. Tôi gục mặt xuống đầu gối.
- Chị... Chị... Chị...
Tôi thấy hối hận, thực sự hối hận khi nói chia tay với chị, chị giờ đang ở đâu. Tôi cứ ngồi im ở đó đến khi má gọi tôi mới chịu đứng dậy đi về. Chiều tôi sang thêm một lần, cửa vẫn khóa, lại thất vọng đi học.
Tối, vẫn khóa, tôi hỏi bà về chị.
- Cái Bích nó chuyển đi được hai tuần rồi, không biết con bé gặp chuyện gì mà nhìn nó bơ phờ lắm, mà nó không nói cho cháu biết à? Bà tưởng cháu phải biết rồi.
- Chị ấy chưa nói cho cháu biết.
- Ừ, mà có phải cháu yêu nó đúng không?
Tôi cười gượng nhìn bà.
- Vâng.
- Vậy đi tìm nó đi, Bích là một cô gái tốt, phải có lý do gì thì nó mới đi vào con đường đấy.
- Vâng.
- Cháu đi tìm nó đi, hãy giúp nó thoát ra khỏi con đường đó, hãy giúp nó tìm lại được cuộc sống.
- Cháu sẽ cố gắng.
Vậy là chị đã chuyển đi, tôi buồn bã đi về nhà, lấy máy gọi cho chị, vẫn thuê bao, bây giờ tôi phải làm sao đây. Về nhà vật vờ suy nghĩ, tôi quyết định sẽ đi tìm chị.
- Chị! Em sẽ tìm ra chị, cái thành phố này nhỏ bé lắm, chị không trốn em được đâu.
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-09-22 00:10

Chap 8:
Nghĩ là làm, tôi xuống nhà lấy xe đi tìm chị, tôi đi
đến chỗ chị làm, nơi này sẽ cho tôi biết tung tích
chị. Đến nơi, ánh đèn mờ, tiếng cười đùa của
những ả điếm, đây là nơi massage cơ mà, cái biển
to đùng thế kia, tôi cất xe đi vào trong, thấy tôi bọn họ chạy đến chào mời, nhìn cô nào cũng chát cả
tấn phấn trên mặt, tôi thì lúng túng.
- Anh đến mát-xa hả? Đi vào kia với em nha!
- Anh!
- À...ơ...tôi muốn đến đây để tìm một người.
Thấy tôi nói vậy, các ả bỏ đi chỗ khác, không còn hứng thú nữa, chỉ còn một bà nhìn khá hiền và hơi
mập lùn, chất giọng trong trẻo.
- Tìm ai vậy anh?
- Bích! Chị biết cô ấy không?
- Ở đây nhiều Bích lắm, anh muốn tìm Bích nào?
Tôi gãi đầu, bả troll mình à? - Thì Bích cao tầm này, mặt dư này...
Tôi bắt đầu khua chân múa tay miêu tả chị cho ả, ả
bụm miệng cười tôi, tôi thì vẫn ngu ngơ.
- Em đùa anh thôi, cái Bích nó được khách bao nên
đi rồi.
- Đi đâu vậy chị? Bao giờ thì Bích về? - Em không biết, chỉ biết hai ngày nữa nó về thôi.
- Đi lâu chưa chị?
- Ừm..cũng một tuần rồi.
- Mà chị biết Bích giờ trọ ở đâu không?
- Không, mà anh là gì của Bích mà hỏi nhiều về nó
quá vậy? - Là người quen thôi, vậy khi nào Bích về chị gọi
cho tôi nhé, số chị là gì?
- Muốn xin số người ta thì nói luôn từ đầu đi có
nhất thiết phải vòng vèo thế hông?
Ả nhìn đểu tôi, còn tôi thì mặt nghệt như cứt sệt, bả
đang ảo tưởng đấy à? - 016xx xxx xxx
Tôi nháy sang máy ả.
- Vậy nhờ chị, khi nào Bích về thì chị gọi cho tôi
luôn nhé.
- Ok anh.
- Cảm ơn chị...à này... Tôi rút ví nhét tờ 100k vào khe vú đang lồ lộ trước
mặt tôi của ả, da mát rượi, rồi vội vàng đi ra khỏi
đấy, ả nói với theo.
- Khi nào anh hứng thì gọi em nha!!!
Tôi phóng xe về nhà, gió tạt vào mặt lạnh buốt, vậy
là chị lại đi khách, sao chị lại chuyển đi cơ chứ, có phải là vì tôi không, chị lại theo khách bao, tôi thấy
buồn, rất buồn, hai ngày nữa chị mới về, giờ chỉ
biết trông chờ vào bà gái kia thôi. Về nhà, tôi vật vờ
như kẻ mất hồn, bỏ ảnh chị ra ngắm, nhớ chị lắm,
yêu chị lắm, thương chị lắm, và cũng đau nữa.
Hai ngày vật vã qua đi... Tôi ngồi nhìn chằm chằm vào cái điện thoại từ sáng
đến giờ, bây giờ là 20:31 p.m, sao bà kia vẫn chưa
gọi, sốt ruột quá, tôi cầm máy gọi cho bả.
...tút...tút...
- Alo!
- Bích về chưa chị? - Ai đấy?
Phặc, bà này đang đùa đấy à, đã dặn như thế rồi
mà, hay xóa số mình rồi, làm đợi mòn mỏi từ sáng
đến giờ, bà mà làm hỏng việc của tôi là tôi mời bà
vào nhà nghỉ hấp diêm luôn đấy.
- Người nhờ chị tìm Bích hai hôm trước ấy. - À nhớ rồi, sao vậy anh? Anh hứng tình à?
Đệch! Hứng cái beep, hứng lỗ đít, lúc đấy tôi chỉ
muốn chạy đến bóp cổ ả chết luôn cho rồi, nhưng
phải kiềm chế vì chị.
- Bích về chưa chị?
- Rồi, đang ngồi đây nè! Tôi cúp máy luôn, với cái áo khoác chạy đi lấy xe
phóng đến chỗ chị làm. Đến nơi, tôi vội vàng đi vào
trong tìm chị, tôi ngó ngang dọc lung tung, cuối
cùng cũng nhìn thấy chị. Tôi đi đến chỗ chị, thấy tôi,
chị bất ngờ đứng dậy.
- Hiếu! Sao lại đến đây? Tôi cầm tay chị kéo ra ngoài, chị vùng vằng.
- Hiếu làm gì vậy? Bỏ ra đi.
- Thằng kia làm cái gì đấy?
Một anh xăm trổ kín người đứng trước mặt tôi
chặn lại, tôi chưa kịp nói gì thì chị đã lên tiếng.
- À đây là em trai em, không sao đâu anh, mình ra ngoài nói chuyện đi Hiếu!
Chị kéo tôi ra ngoài.
- Hiếu làm gì vậy? Hiếu đến đây làm gì?
- Hiếu đến gặp Bích, Hiếu muốn xin lỗi.
- Hiếu không có lỗi gì hết, Hiếu về đi.
- Không, Bích đi với Hiếu đi. - Không được. Bích còn phải làm, Bích có khách
rồi.
- Làm? Làm ư? Vậy tối nay Hiếu sẽ là khách của
Bích.
Chị tròn mắt nhìn tôi.
- Hiếu điên à? Hiếu về đi, vớ vẩn quá. - Không, Hiếu nói thật đấy.
- Hiếu về đi, bỏ tay ra.
Chị lại vùng vằng, anh vừa rồi thấy vậy đi ra kéo chị
ra khỏi tôi.
- Làm cái gì thế?
- Không sao đâu anh, Hiếu về đi, Bích phải vào trong rồi.
- Hiếu sẽ ở ngoài này chờ Bích.
Chị không nói gì thêm đi một mạch vào trong, tôi
dựng xe vào một góc và ngồi chờ, tôi sẽ đợi chị,
đợi đến khi nào chị chịu ra gặp tôi thì thôi. (Truyện
bạn đang đọc được đưa lên bởi wapsite Haythe.US - Chúc bạn đọc truyện vui vẻ) Trời càng lúc càng
lạnh, muỗi thì cứ vo ve hai bên tai, tôi ngồi co ro
trên xe.
- Vào đây ngồi cho ấm này cháu.
Nhìn theo hướng gọi, một bác bán trà đá bên kia
đường mời gọi tôi, nãy giờ sao tôi không nghĩ ra nhỉ, vội vàng dong xe sang, ly nhân trần nóng nghi
ngút khói, uống vào ấm cái bụng. Điện thoại tôi
bỗng rung lên, là má gọi, lại lý do lý trấu rồi ngồi
đợi chị tiếp. Tôi ngẩng mặt lên trời ngắm sao, trời
hôm nay cũng nhiều sao phết, đưa ngón tay đếm
đếm, một ông sao sáng... hai ông sáng sao, ba ông sao sáng, sáng chiếu hơn ánh đèn.. Đếm chán mà
chưa hết, mỏi cả cổ, tôi chán chả đếm nữa quay ra
đập muỗi rồi nhìn vào chỗ chị làm. Mấy ả đàn bà
chạy qua chạy lại, mấy người đàn ông thì cứ tầm
nửa tiếng lại có người đi vào đi ra. Vẫn không thấy
bóng dáng chị đâu, ngồi thêm một lúc thì bác bán nước dọn hàng, tôi giúp bác mấy việc linh tinh rồi
lại lên xe ngồi đợi, rét quá. Chị bao giờ mới ra đây,
tôi ngáp ngắn ngáp dài, chị ơi chị, mau ra gặp em
đi. Nãy giờ nhìn ánh đèn nhấp nháy đau hết cả mắt,
bỏ điện thoại ra chơi game, đã gần một giờ kém,
xe cộ đi qua đã thưa dần, hai mắt tôi díp lại, tôi cố gắng căng mắt ra cho tỉnh táo. Kiểu này phải đợi
chị đến sáng rồi.
- Này nhóc!
Tôi giật mình tý nữa đánh rơi điện thoại, quay mặt
lên thì là ả tôi đã nhờ tìm chị, ả dơ ly cafe nóng nghi
ngút khói trước mặt tôi, mà giờ gọi nhóc rồi, không thấy gọi anh ngọt sớt nữa.
- Gì đây?
- Uống đi cho ấm, tui nghe Bích kể rồi, định ngồi
đợi đến bao giờ nữa, về nhà đi.
- Cảm ơn chị, nhưng tôi sẽ không về đâu, chị vào
bảo với Bích tôi sẽ ngồi đây đến khi nào cô ấy ra thì thôi.
- Ok.
Ả cười rồi sang đường đi vào trong, tôi cầm ly cafe
nhâm nhi rồi lại cắm mặt vào điện thoại, tỉnh táo
hơn chút xíu.
- Anh ơi! Tôi ngẩng mặt lên thì thấy một người con gái đứng
trước mặt tôi, nhìn có vẻ hơn tuổi tôi mà lại gọi tôi
là anh, thôi thì tôi cũng gọi em cho nó phải đạo.
- Gì vậy em?
- Anh có phải xe ôm không ạ?
Ơ đệch, nhìn mình đeo kính tri thức đang đợi gấu thế này kêu xe ôm, đúng là không có mắt nhìn
người, hỏng.
- Không em, em muốn xe ôm thì em cứ đi thẳng rồi
rẽ trái, thấy biển cấm đái thì rẽ phải là thấy ông xe
ôm ngồi đấy đấy.
Tôi mặt tỉnh bơ mồm nói tay chỉ cho chị gái, còn chị gái thì mặt nghệt ra nhìn tôi.
- Dạ vâng em cảm ơn!
Rồi lẳng lặng đi luôn không ngoái nhìn lại, tôi đoán
trong đầu đang chửi tôi điên, điên éo đâu, đúng là
đi thẳng rẽ trái thấy biển cấm đái của quán rượu ốc
treo gốc cây rồi rẽ phải có một ông xe ôm kiêm sửa xe ngồi đấy mà. Mà tội con bé giờ này rồi còn lang
thang, không biết gọi người nhà ra đón chắc, hay
máy hết tiền. Thôi kệ chơi game đã, tôi lại cắm mặt
vào game mà quên đi không gian và thời gian,
ngón chân thì đã mất cảm giác, sắp phá đảo rồi, oh
yeah. - Hiếu cứng đầu thật đấy!
Cái giọng quen thuộc của chị đập vào tai tôi, tôi
ngẩng mặt lên, chị đã đứng trước mặt tôi từ bao
giờ.
- Bây giờ Bích mới chịu ra à?
- Nói đợi người ta mà lại chơi game thế đấy? Chị nói nghe đầy sự giận dỗi, yêu quá.
- Thì chơi game cho đỡ buồn ngủ thôi.
- Hiếu về đi, ở ngoài này lạnh lắm.
- Bích đi với Hiếu đi.
- Đi đâu?
- Không biết nữa. Tôi gãi đầu, chị bĩu môi.
- Về phòng trọ của Bích đi.
- Ừ, Bích lên xe đi, à quên, còn cái này.
Tôi dơ chiếc ly đã cạn trước mặt chị, chị bật cười
cầm ly vào trong rồi chạy ra leo lên xe ôm tôi.
- Đi lối nào đây? - Đi đi rồi Bích chỉ.
Tôi rồ ga phóng đi, đã lâu rồi không được chị ôm,
bao nhiêu nhớ nhung tan biến, được gặp lại chị
thật tuyệt. Sau một hồi vòng vèo cũng đến nơi ở
mới của chị, một dãy trọ dài nằm cuối con ngõ, khá
yên tĩnh, chị kéo tôi vào trong, đèn bật sáng, phòng rộng hơn phòng cũ của chị.
- Bích ở đây một mình à?
- Không, ở cùng con bé mang cho Hiếu cafe ý.
Tôi hơi chột dạ khi nghe chị nói vậy, hôm nhờ tìm
chị thôi có thò tay vào vếu bà ý, không biết bả có
kể với chị không, bà ấy mà kể thì.... - Thế mà lúc hỏi Bích ở đâu kêu không biết, mà bà
ấy tên gì thế?
Chị cười đáp.
- Ly.
- Ừ.
Tôi nhìn chị, chị lại trang điểm đậm rồi, tôi lấy tay lau đi lớp phấn.
- Em có biết nhìn em lúc không trang điểm xinh
hơn rất nhiều không?
Chị bĩu môi cười.
- Anh xin lỗi, anh ngốc quá, đáng lẽ anh không
nên làm vậy. - Không sao đâu anh, em hiểu mà.
- Sao em chuyển đi mà không nói cho anh biết, biết
anh lo lắng thế nào không?
- Nói cho anh biết làm gì, lúc đấy anh có quan tâm
đến em đâu.
- Hì! - Anh ngốc lắm, cứng đầu nữa, trời lạnh như thế
mà cứ ngồi ngoài đấy, ốm thì sao?
- Ai bảo em không chịu đi với anh từ đầu, làm anh
co ro bên ngoài, lắm muỗi nữa.
- À mà hôm nay em dám nói anh là em trai em à?
- Không nói thế thì nói thế nào? - Người yêu!
Chị cười còn tôi thì ngáp.
- Mình đi ngủ nha.
Tôi gật đầu, chị kéo tôi lên giường.
- Rửa mặt cái đã.
Chị pha cho tôi chậu nước nóng, tôi rửa mặt xong đi ra đã thấy chị ghép màn cẩn thận, tôi cởi áo
khoác, tắt đèn rồi leo lên chui vào chăn ôm chị, lâu
lắm rồi mới được ôm chị, lúc này tôi đang rất hạnh
phúc.
- Sáng mai anh có học không?
- Không. Thực ra là có nhưng tôi đã có ý định sáng mai
bùng học để đi chơi với chị nên nói dối.
- Tháng trời không gặp em có nhớ anh không?
- Không, ai thèm nhớ anh, đồ đểu.
Vậy là rất nhớ mình rồi.
- Sao em lại chuyển đi vậy? - Ở đấy một mình buồn lắm nên em chuyển đến
sống cùng cái Ly cho vui.
- Anh tưởng vì anh nên em mới chuyển đi.
- Hâm, thôi ngủ đi, trời sắp sáng rồi kìa.
Tôi và chị nằm ôm lấy nhau, thật ấm áp, dần dần tôi
cũng chìm vào trong giấc ngủ, được nằm cạnh chị thật tuyệt. Và tôi đã mơ, có một đám cưới, cô dâu là
chị còn chú rể là tôi, rồi những đứa trẻ trong một
ngôi nhà, tôi và chị nô đùa với chúng, đang mơ
đẹp thì....
- E hèm, hai người này dậy mau.
Tôi từ từ mở mắt, chị cũng vậy, trước mặt tôi là bà Ly.
- Hai người tình cảm ghê nha!
- Mày về bao giờ thế? Mấy giờ rồi.
- Hơn mười giờ rồi, tôi về từ sáng, buồn ngủ díp
hết mắt mà không có chỗ ngủ đây, hai người mau
dậy đi cho tôi đi ngủ. Tôi với chị nhìn nhau cười rồi dậy nhường chỗ cho
Ly, chúng tôi đi đánh răng rửa mặt, dùng chung
bàn chải và khăn mặt luôn, ai chê ở dơ là mình
thông đấy, đùa thôi. Rửa xong đi ra đã thấy Ly ngủ
say rồi, chắc tối qua tiếp khách hơi quá sức.
- Đi ăn sáng nha! - Trưa rồi ăn sáng gì nữa, anh trở em đi chợ đi.
- Hôm nay cho anh ăn cơm ở đây à?.
- Ừ! Ăn xong nhớ rửa bát.
- Ok người đẹp.
Chị đánh vào vai tôi rồi lôi tôi đi chợ, trời hôm nay
đẹp thật, nắng nhẹ, gió hiu hiu thổi lạnh sun hết cả tờ rym.
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-09-22 00:20

Chap 9:
Đến chợ, hai chị em dắt nhau vào.
- Em định nấu món gì thế?
- Ừm..xem nào, đậu nhồi thịt, rau luộc, thịt luộc, thế
thôi.
- Nẩu gà với nhậu nữa nha, mừng chúng mình quay lại.
Chị lại bĩu môi.
- Đã uống kém còn cứ thích gạ.
Đúng là tửu lượng của tôi kém chị, thế mới cay.
- Hôm nay xem ai say trước đi.
Tôi nói với giọng và vẻ mặt đầy thách thức. - Ok.
Chị cũng vênh mặt lên đáp, nhìn ngứa mắt quá, tôi
đưa tay véo mũi chị, chị gạt tay tôi ra rồi nhéo vào
eo tôi đau điếng, híc. Trêu nhau chán tôi và chị dắt
nhau đi mua các thứ cần thiết, bỗng điện thoại tôi
reo lên, là má gọi, thôi xong rồi, chắc bà giáo gọi về nhà tội bùng học, thôi đã phi lao phải theo lao thôi.
Tôi tắt máy rồi để im lặng tiếp tục cùng chị đi mua
đồ. Xong xuôi mang hết về phòng chị, nhìn đống
đồ thì có vẻ vất vả đây, nhưng có ăn thì phải năn
vào bếp thôi. Về đến phòng chị Ly vẫn ngủ, giờ
mới để ý lúc bả ngủ hai má phính phính đáng yêu phết. Tôi giúp chị mang đồ vào bếp và chế biến,
sau một hồi lao động vất vả cuối cùng cũng xong
mấy món kia, còn món nẩu.
- Không có bếp nấu nẩu rồi.
- Để anh về nhà lấy.
Tôi phóng xe về nhà, giờ là hơn mười hai giờ, không biết bây giờ má có nhà không, mong là
không có, không là hết ăn nẩu với chị luôn. Cách
cửa nhà vài mét tôi tắt máy xuống dón dén dong
xe, nếu má ở nhà thì sẽ không nghe thấy tiếng xe,
còn chuồn được. Đến cổng, thấy khóa ngoài, may
quá, má không có nhà, tôi phi ngay vào nhà lôi cái bếp từ ra rồi lại phóng xe quay lại phòng chị.
- Bếp đến rồi đây, ăn thôi.
Tôi đặt bếp ra giữa phòng rồi cùng chị mang hết
đồ ăn ra, bà Ly vẫn ngủ, chị lên gọi bả dậy còn tôi đi
bật bếp, kiểu này phải đợi một lúc nữa mới ăn
được rồi, thôi thì ăn mấy món kia trước, bà Ly lục đục dậy.
- Ồ! Hôm nay ăn sang nha, mọi hôm mày toàn cho
tao ăn đậu luộc với rau luộc không.
Hai bà beo ghẹo nhau, tôi ngồi cười cười gắp mấy
miếng thịt cho vào nồi.
- Đúng là có người yêu có khác, chẹp chẹp! - Mày im đi.
- Kiểu này mình cũng phải kiếm người yêu mới
được.
- Người đẹp như chị mà chưa có người yêu thì
cũng hơi chán nhỉ.
- Xinh gái nó khổ thế đấy nhóc! Tôi với chị nhìn nhau cười lăn lộn sau khi nghe bả
nói vậy.
- Thôi ăn đi.
Ngồi ăn tôi và chị gắp qua gắp lại cho nhau, bà Ly
thì ngồi chẹp miệng, chắc đang ghen tỵ. ) Ngồi ăn
mình tôi phải mời rượu hai người đẹp, một mình chị thôi tôi đã không đỡ nổi rồi giờ thêm bà Ly
nữa... kết quả là tôi gục khi tiệc chưa tàn, không
biết chui vào đâu cho hết nhục. Lúc tỉnh dậy thấy
đang ôm chị nằm trên giường quấn chăn, nhìn ra
ngoài thấy trời đã xế chiều, nhớ lại lúc trưa, ngại
quá. - Anh dậy rồi đấy à?
- Mấy giờ rồi em?
- Năm giờ mười năm rồi.
Trời về đông nhanh tối thật.
- Ừ, thôi anh về đây không muộn, bà Ly đâu rồi?
- Nó ra ngoài rồi, anh tỉnh chưa đấy? - Rồi, hì.
May mà bà Ly không ở đây, không ngại chết, tôi lấy
bếp dong xe ra ngoài đi về, không quên bắt chị
cho hun cái, lâu lắm rồi không hôn, ngọt ngào quá,
hê hê. Chào chị tôi về, dọc đường mới nhớ tới má,
tôi thấy run run, chuẩn bị tinh thần nghe chửi. Về nhà, má đang tắm, tôi nhẹ nhàng cất bếp rồi chuồn
lên phòng đi tắm, xong xuôi lại nhẹ nhàng cúp
đuôi xuống ăn cơm. Nhìn má, vẻ mặt hằm hằm,
chết thật rồi, vừa ngồi xuống bàn thì....
- Abc...xyz....-?!&@..£#%..¥][{§...
Té tát, tôi nhẩm trong đầu mấy bài hát rap cho thư thái, cố gắng nghe tai này nhả ra tai kia, nhẩm
được chục bài thì không thấy má chửi nữa, nhìn
bát cơm mà chả buồn ăn, tôi xì xụp vội bát cơm rồi
phóng lên phòng nằm đắp chăn nhắn tin cho chị,
nhắn được một lúc thì chị đi làm, chán, chơi game
rồi ngủ. Sáng hôm sau lại phải đi học, ngồi học nhưng tâm trạng cũng khá vui, mà từ giờ muốn
gặp chị lại phải lặn lội xa xôi rồi. Từ cách nhau có
30 mét thì giờ đã thành 3 km, híc. Mà hôm nay lớp
tôi có cô giáo mới dạy thay môn tin, nhìn xinh phết,
da trắng, mặt xinh, ngực tròn, eo thon, mông
không căng, chân ngắn, không bằng chị da trắng, má hơi tàn nhang, mặt lung linh, ngực bự, eo một
múi, mông căng khỏi nói, chân dài miên man, chỗ
nào cần lồi là phải lồi, chỗ nào cần lõm là phải lõm,
không là chết với tôi. Nói chung là giờ ra đường
thấy gái như thấy gay, chị vẫn là nhất. Từ khi yêu
chị, ngoài ôm hôn tôi chưa làm gì thêm ngoại trừ hôm chị lao vào tôi vồ vập vì tôi không muốn động
đến nỗi buồn trong lòng chị, tôi yêu chị và coi chị là
một cô gái bình thường chứ không phải một cô gái
điếm. Người ta thường nói tình dục là đỉnh cao của
tình yêu nhưng với tôi chỉ cần tay trong tay là đủ.
Hôm nay lại là một ngày đến lớp, vừa bước vào cửa đã nghe tụi nó xôn xao hai ngày nữa là
Valentine, tôi nghĩ đến ngày kia, lại được đi chơi
với chị rồi. À phải chuẩn bị sô-cô-la nữa, về nhà tôi
nghĩ mình nên thử học làm xem sao, nhưng lên
youtube xem video nhìn đã chán chả muốn làm,
thôi đi mua cho nhanh. Mà hôm nay đi mua luôn cho rẻ không đến hôm đấy lại giá cắt cổ thì khổ, tôi
xuống nhà đạp xe đi chọn mua sô-cô-la, hôm nay
cũng đông người mua phết, sau một hồi chọn lựa
cuối cùng tôi cũng chọn được một hộp ưng ý,
mang về nhà ném vào tủ lạnh, để đấy hai hôm nữa
đem tặng chị, hehe. Nhoằng cái cũng đến Valentine, lại vào đúng hôm kín lịch học từ sáng
đến chiều tối mới điên, chỉ còn buổi tối để đi chơi
với chị, trưa ở nhà tôi gọi cho chị.
- Em biết hôm nay ngày gì không?
- Biết.
- Vậy tối nay em đi chơi với anh nha? - Em xin lỗi, tối nay bà chủ không cho ai nghỉ cả,
nên...
Nghe chị nói xong tôi thấy hơi buồn.
- Ừ, không sao đâu.
- Em xin lỗi...
- Không sao đâu em, em ăn cơm chưa? - Em ăn rồi.
....
Nói chuyện thêm một lúc tôi cúp máy, chán thật,
không được đi chơi với chị rồi, chiều tôi đi học với
tâm trạng chán nản, lại ngồi nghe chúng nó kể đi
chơi với gấu, giá như hôm nay là chủ nhật có phải tốt hơn không, thôi có lẽ tối tôi sẽ mang đến chỗ
làm cho chị hộp sô-cô-la rồi về vậy. Đang ngồi nghĩ
vẩn vơ thì...
- Này!
Tôi quay ra, là con hâm ngồi cùng bàn, nó chìa cái
hộp đen đen trước mặt tôi, con này thì cũng xinh, mà hôm nay tự dưng tặng mình kẹo, hay thích
mình rồi, tôi bắt đầu ảo tưởng.
- Gì đây?
- Kẹo, ăn không?
- Có.
Tôi cầm hộp kẹo bóc ra ăn. - Thích tao hay sao mà tặng thế?
Tôi nhìn đểu nó.
- Chó nó thích mày, đấy là người yêu tao không
thích sô-cô-la nên tao cho mày thôi, thấy mày bơ
vơ cũng khổ.
Nó nói xong thì quay đít đi ra cửa. - Đệch!
Tôi nhìn miếng kẹo cắn dở, điên quá, tôi ném vèo
cái qua cửa sổ, lấy vỏ nhét luôn vào cặp nó. Về
nhà, nhớ đến hộp kẹo, từ hôm mua về chưa động
đến, tôi mở tủ lạnh ra xem, thấy hộp bị bóc, tôi cầm
lên xem, đệch. - Mẹ ơi!! Mẹ ăn hộp kẹo con để trong tủ rồi à?
Mẹ tôi nói vọng lại từ phòng khách.
- Ừ, sao thế?
- Dạ không.
Tôi hét lên trong đầu, mẹ ơi là mẹ, hộp kẹo con
mua cho chị cơ mà, híc. Tôi ngậm ngùi cầm một viên kẹo cho vào mồm nhai rồi đi lên phòng lôi cặp
ra tìm số tiền tiêu vặt cuối cùng của tháng, thôi vì
chị đành nhịn ăn sáng đến hết tháng vậy. Tôi
xuống nhà đi mua hộp kẹo khác, cái con bán hàng
nhìn xinh mà bán đắt vãi, hộp kẹo bé tí mà giá đắt
hơn hộp kẹo bị má ăn mất, không biết chất lượng thế nào. Về nhà tôi mang luôn lên phòng không để
tủ lạnh nữa, thời tiết lạnh thế này chắc cũng không
tan được. Sau đó tôi đi tắm rồi ăn cơm, ngồi học,
đến tám giờ thì phóng ra chỗ làm của chị. Đến nơi
tôi gọi chị ra ngoài, chị đi ra.
- Sao vậy anh? - Tặng em này!
Tôi dơ hộp kẹo trước mặt chị, chị cười tươi cầm
hộp kẹo.
- Cảm ơn anh yêu nha! Hi hi!
- Ừ! Thôi em vào đi!
Nhìn vào trong chỗ chị làm thấy mấy lão bụng phệ, tôi lại thấy buồn buồn, bất ngờ chị vỗ vai tôi.
- Nè!
- Hả?
Tôi quay ra nhìn chị đã thấy chị dơ cái hộp bọc giấy
vàng trước mặt.
- Tặng anh đấy, em tự làm đấy, anh đừng chê nha. Tôi khá bất ngờ, tự dưng thấy vui vui, không còn
buồn nữa, tôi cười nhận lấy hộp kẹo từ bàn tay
xinh xắn của chị.
- Chê làm sao được, đồ em làm chắc ngon lắm đây.
Chị cười tươi khi nghe tôi khen.
- Thôi anh về đi không lạnh, anh đi cẩn thận nha. - Ừ, em vào đi.
Nhìn chị vào trong hẳn tôi mới quay xe về, vui quá,
nhìn hộp kẹo mà tôi biết rằng chị đã đặt tất cả tình
cảm của mình vào đó, tôi phải nâng niu nó một
cách nhẹ nhàng mới được. Về đến nhà, tôi chạy lên
phòng đặt hộp kẹo lên mặt bàn ngồi nhìn và cười, lấy tay miết lớp giấy bọc ngoài, mịn màng như nàn
da chị vậy. Tôi cầm dao dọc giấy nhẹ nhàng cắt lớp
giấy theo đường nắp hộp, tôi không muốn làm
rách nó, rồi tôi lại nhẹ nhành mở nắp hộp, đập vào
mắt là miếng bánh sô-cô-la bề mặt gập ghềnh như
sóng nước điểm những hạt kẹo dẻo xanh, đỏ, tím, vàng... bé bé xinh xinh. Trông ngon miệng thật,
thích mắt nữa, tôi nuốt nước miếng cái ực nhưng
không nỡ ăn, ăn rồi lấy cái gì mà ngắm, à mai phải
đem ra lớp khoe với con hâm kia hồi chiếu dám
tặng mình hộp kẹo thừa mới được, tưởng mỗi
mình mày có gấu à. Tôi lại ngồi nhìn cái bánh rồi cười, đưa lên mũi ngử, thơm quá, mùi cacao hòa
quyện với mùi sữa và mùi thơm của kẹo dẻo hấp
dẫn khứu giác quá. Tôi ngồi ngắm cái bánh thêm
một lúc thì bắt đầu thấy buồn ngủ, đậy nắp lại rồi
tôi đi đánh răng, ghép màn chuẩn bị đi ngủ. Leo lên
giường rồi, nhìn hộp bánh lại nhớ đến chị, tôi leo xuống cầm hộp bánh lên giường âu yếm ôm ngủ,
cảm giác như đang ôm chị vậy. Ôm hộp bánh ngủ,
tôi nhắm mắt cười cười rồi nhanh chóng ngủ thiếp
đi, và đó là một sai lầm của tôi.
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-09-22 00:21

+Chap 10:
Sáng hôm sau, sau khi mở mắt tôi ngồi dậy vươn vai, tay che miệng ngáp y cảnh thức dậy của các tài
tử Hàn Xẻng trong các phim sến, thiếu bài nhạc hàn
sến sến nữa là y trang luôn. Sực nhớ ra hộp kẹo
chị tặng, đâu rồi, tôi cuống cuồng lật chăn tìm, lúc
thấy thì... Híc! Nát bét! Nhìn chiếc hộp kẹo dập, nát
tôi chỉ biết khóc trong tim. Mở nắp ra, ôi, miếng bánh vỡ vụn thành mấy mảnh, nát bét bẹt. Thế là đi
toi cái bánh đẹp đẽ chị tặng, biết thế này tối qua
không mang lên giường nữa. Buồn thúi ruột, tôi
cầm một miếng sô-cô-la cho vào mồm nhai, nuốt
rồi mới nhớ mình chưa đánh răng, thôi kệ ăn xong
rồi đánh, tôi ngồi ăn xong mới dậy đánh răng rửa mặt đi học, mới sáng ra đã thế này rồi, chán. Ngồi
vào bàn, chưa vào lớp, tôi bỏ điện thoại ra lên
fuckbook tý, đang xem ảnh em xinh tươi có tên
fuckbook là "Đại Dâm Nữ" khoe vếu thì... Dầm!!!
Giật mình quay ra, con hâm ngồi cạnh nó vất cặp
cái dầm xuống bàn làm tôi giật cả mình. Nhìn nó trông bơ phờ, đầu tóc rối mù, mọi hôm đi học đầu
tóc gọn gàng, đánh son đỏ chót nhìn như con lợn
quay mồm ngậm quả táo đỏ trên đĩa, hôm nay thì
nhìn đầu tóc như tổ quạ, mắt đỏ sưng húp, môi thì
thâm như dái cún nhìn không khác gì cái xác khô.
- Sao thế? Nó không nói gì ngồi vào bàn rồi gục đầu xuống
mặt bàn, tôi lay vai nó.
- Ê! Sao thế?
- ....
Kiêu, hỏi làm sao ếu trả lời, nể tình bạn bè còn hỏi
thăm, không trả lời thì thôi, đỡ mệt. Trống vào lớp, nó vẫn gục đầu xuống mặt bàn, đang bỏ sách vở
ra tôi bỗng nghe thấy tiếng sụt sịt khe khẽ, lắng tai
nghe, con hâm này đang khóc, sao thế nhỉ.
- Trang, mày làm sao thế? Mày khóc đấy à?
- ...
Không trả lời vẫn sụt sịt, mấy đứa bàn trên bàn dưới cũng quay ra hỏi thăm nhưng nó cũng ếu
thèm trả lời luôn. Cô giáo bước vào lớp, nó vẫn gục
mặt.
- Ê! Dậy đi! Cô giáo vào rồi.
Tôi lay nó, vẫn gục, cô giáo đã bắt đầu chú ý đến
nó. - Bạn Trang làm sao mà không đứng dậy chào cô
thế kia?
- Nó bị ốm cô ạ!
Tôi nói thay nó.
- Ốm nặng không? Có cần cho xuống phòng y tế
hay đưa về nhà không? Cô đi xuống bàn tôi chạm nhẹ vào người Trang, nó
ngẩng mặt lên nói với giọng như người sắp tắt
thở.
- Em ...muốn về nhà.
- Ừ, thế em gọi cho người nhà đến đón đi.
- Nhà em không có ai ở nhà. - Để em đưa nó về cho cô.
Nói qua nói lại một lúc cuối cùng tôi cầm cặp cho
Trang rồi thực hiện sứ mệnh cao cả là đưa nó về
nhà an toàn. Con này đi xe đi học, (Truyện bạn
đang đọc được đưa lên bởi wapsite Haythe.US -
Chúc bạn đọc truyện vui vẻ) phải đi xe nó về nhà nó rồi, tôi sờ túi, còn mấy chục nghìn, chắc đủ tý
nữa bắt taxi hoặc xe ôm về. Lấy xe ra ngoài, nó
thất thểu leo lên xe. Đi đường tôi và nó không nói
gì, bỗng nó lên tiếng.
- Con trai bọn mày coi trọng cái ham muốn xác thịt
thế à? - Hả? Mày nói cái gì thế?
- Người yêu tao đá tao rồi...
- Ờ...
- Cũng chỉ vì tao không cho nó quan hệ mà nó chia
tay tao, con trai bọn mày toàn một lũ khốn nạn.
Giọng nó chứa đầy sự khinh bỉ và ấm ức, nói xong nó đấm mạnh vào lưng tôi.
- Ui da! Đờ mờ mày bị điên à? Người yêu mày chia
tay mày thì đi mà đấm nó sao lại đấm tao, mà đừng
có vơ đũa cả nắm.
- Tao cứ thích đấm đấy.
Nó lại đấm liên tục vào lưng tôi, không hiểu nó ăn cơm hay ăn cứt mà đấm đau thế, tôi dừng xe nhảy
xuống sừng cồ với nó.
- Con điên này! Tao bóp chết mày giờ!
Bóp là bóp cổ không phải bóp vếu à nha.
- Mày cũng thích ngực đàn bà đến thế cơ à? Đây,
mày có giỏi thì bóp đi. Nó ưỡn ngực trước mặt tôi, ngực to. Cơ mà tôi nói
một đằng nó hiểu một nẻo là thế ńào, tôi ngán
ngẩm vỗ đầu nó.
- Ý tao là bóp cổ mày ấy, ngu.
Nó mặt đỏ ửng không nói được câu gì, tôi lại leo
lên xe đưa nó về. Đến gần ngõ nhà nó thì tôi quên mất là ngõ nào.
- Nhà mày ở ngõ nào ấy nhỉ?
- Mày có muốn ngủ với tao không?
Tôi trợn chòn mắt quay lại nhìn nó, con này đúng là
điên tình rồi, cơ mà nghe nó nói thế cũng thích
thật, nhưng phải giữ mình. - Mày nói linh tinh cái gì thế? Nhà mày ở ngõ nào?
- Chê à? Hàng dâng lên đến mồm rồi còn không ăn
à?
Nó nhìn tôi mỉa mai.
- Ờ, cái loại ngực thì không có, mông thì không to
như mày tao éo thèm, nói ngõ nhà mày đi. Nó tức tối chỉ tay về phía ngõ vào nhà nó, không
biết trong đầu nó đang nghĩ cái gì nữa. Đúng là khi
điên tình đàn bà điên thật, nhưng mà trong lòng tôi
cũng thấy hơi tiếc. Con này cũng thuộc dạng hàng
ngon đáo để, da trắng, mặt xinh, nhà có điều kiện,
là niềm mơ ước của bao thằng con trai và tôi cũng đã từng mơ ước điều đó. Nó chủ động mời mình
thế mà từ chối thì kể ra cũng tiếc thật. Nhưng mà
trong hoàn cảnh này thì bắt buộc phải làm vậy thôi,
làm người ai lỡ làm thế. Đến nhà nó rồi, tôi dong
xe vào cho nó.
- Vào nhà nghỉ đi, tao về trường đây. - Mày vào đây đi tao có chuyện muốn nói.
- Nói luôn đi!
- Mày vào nhà đi đã.
Thôi theo nó vào nhà, trong đầu thì đang thắc mắc
không biết có chuyện gì. Nó dẫn tôi lên phòng nó,
tôi ngồi lên giường nó. - Nói đê!
Bất ngờ nó đi ra đóng cửa và khóa lại.
- Mày làm cái gì thế?
Tôi chạy ra định mở cửa thì nó lao đến đẩy tôi ngã
xuống giường, nó cởi áo khoác, giật phăng chiếc
áo sơ mi mà nó đang mặc trên người, những chiếc cúc bật ra rơi lạch cạch xuống đất, lộ ra làn da
trắng muốt điểm vài cái nốt ruồi đen đen và hai quả
vếu bự, tôi đơ người mắt dán vào ngực nó. Nó
ngồi đè lên người tôi, ấn chặt cái hạ bộ của nó vào
hạ bộ của tôi qua mấy lớp vải, tôi hốt hoảng.
- Mày làm cái gì đấy? Tránh ra. Tôi cố đẩy nó ra để chạy ra ngoài nhưng khổ nỗi
con này nó đi tập gym từ năm lớp 9 nên giờ body
nó mới hấp diêm con mắt tôi thế này và khoẻ nữa.
Nó giữ chặt hai tay tôi, với cái thế này tôi khó lòng
mà ngồi dậy, nó cúi xuống cưỡng hôn tôi, hạ bộ
nó thì cứ cọ sát vào tờ rym tôi làm tôi bắt đầu bị kích thích. Tôi ú ớ cố thoát ra khỏi đôi môi mềm
nhũn của nó, bất ngờ nó tháo phăng chiếc áo
ngực, núm vếu hồng hào hiện ra, nó úp cả bộ
ngực đẹp đẽ ấy vào mặt tôi, khiến tôi thực sự khó
thở và kích thích.
- "Không được, thằng lý trí nhắc mày phải cố vượt qua được tờ rym, vì chị, không được làm điều gì
ngu ngốc."
Tôi tự nhủ trong đầu, nó buông tay rôi ra rồi, tôi
vội đẩy nó ra ngồi dậy định chạy đi nhưng nó
vùng lên ôm lấy tôi và cắn vào vai tôi.
- AAA!!!! Tôi cố gạt đầu nó ra, nó bất ngờ túm mạnh vào tờ
rym tôi, một cảm giác nhói, buốt và thốn lan đến
tủy sống, tôi gục xuống ôm tờ rym rên, thực sự rất
đau và lúc đó tôi chỉ muốn khóc, không tin rằng
mình đang bị hiếp. Nó đi ra phía bàn học làm gì đó
rồi cởi bỏ quần bò, chỉ còn lại chiếc quần con trắng đã có vết ướt vì dính nước ở đâu mà ra thì ai cũng
biết. Tôi lại cố ngồi dậy chạy ra cửa nhưng nó lại
kéo lại và vật tôi nằm xuống giường.
- Nằm im không tao bóp nát.
Nó chỉ vào tờ rym tôi trừng mắt.
- Mày điên rồi, tránh xa tao ra. Nó lại ngồi đè lên người tôi, và lại cưỡng hôn, úp
hai hộp sữa vào mặt tôi và cọ sát nơi con trym,
thực sự lúc này tôi đang rất kích thích nhưng cũng
rất kiềm chế, muốn thoát ra khỏi đây, thằng em trai
thì đã "cá chép hóa rồng" từ bao giờ. Tôi cố nghĩ
đến chị, nhưng khi nghĩ đến chị tôi lại nghĩ đến công việc của chị, và những đêm của chị, và trong
đầu tôi đã hiện lên một câu của ác quỷ làm thay
lung lay ý trí của tôi: "Chị đã từng ngủ với nhiều
người thì mày cũng có thể Hiếu ạ!" và câu bổ trợ:
"Đúng rồi! Tao đang rất kích thích đây nè! Mau
hành động đi! Dâng lên đến mồm rồi mà mày còn chê à thằng yếu sinh lý!"
Rồi thiên thần hiện lên nói: "Không được, mày yêu
chị, mày không thể làm thế, mày phải thông cảm
cho chị, và mày không có được làm thế với
Trang..."
Đang đấu đá tư tưởng thì Trang cầm tay tôi dặt vào ngực nó, mềm mại, đầy tay và ấm áp. Lúc này sức
chịu đựng của tôi đã đến giới hạn cuối cùng và
đang đứng ở ranh giới rất mong manh giữa có và
không quan hệ với Trang. Tôi không dám cử động
ngón tay, tay tôi vẫn đặt ở ngực Trang, tôi sợ nếu
tôi nhúc nhích thì tôi sẽ không thể cưỡng lại được nữa. Nhưng rồi ngay khi Trang cởi khóa quần và
đưa tay nắm lấy em trai thì tôi biết rằng mình
không thể cưỡng lại được nữa. Ác quỷ đã thắng,
tôi gục ngã trước ham muốn dục vọng, tôi đẩy
Trang nằm xuống và đè lên người nó hôn nồng
nhiệt, khi đó tôi thấy được một nụ cười khẩy trên môi nó nhưng tôi không quan tâm, "mù mắt" rồi.
Và từng mảnh vải trên người tôi cũng từ từ được
chuốc bỏ. Hình ảnh chị lại hiện lên trong đầu tôi,
bao nhiêu uất ức, khó chịu tôi nhận được khi yêu
chị cũng hiện theo, và tôi đã trút giận lên thân xác
của Trang, cô bạn cùng lớp của tôi. Phựt..... Tiếng màng trinh rách hòa vào không gian
đầy tội lỗi.......
1 2 >>
Chia sẻ:
BBCode:

Link:
Thành viên: BOT, & 11 Khách ghé thăm!
Từ khóa: Này, điếm!!, Em, yêu, chị?,

Này điếm!! Em yêu chị?