Ring ring
Truyện Nụ Hôn Của Quỷ | Truyện tình yêu | Diễn Đàn Truyện - Diễn đàn truyện - Xtseo.Xtgem.Com
<< 1 2 3 4 5 ... 8 >>
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-05-17 04:47

Nhưng chưa ra khỏi cửa cậu ta lại lên tiếng. “Tiễn Ni, ban đêm cậu ngủ ở nhà một mình có sợ không?” “Không SỢ.”=_=" “Không sợ thật à?” “Không sợ thật mà.” “Vậy tớ kể cậu nghe chuyện ma được không?” “Không! >-<” Tôi vội vàng bịt chắt hai tai. “ hê hê~ lại còn bảo không sợ!” "Cậu đúng là vô lý đùng đùng, ở nhà một mình buổi tối với không thích nghe chuyện ma thì có gì liên quan với nhau chứ?' “~A A~ Liên quan nhiều ấy chứ, ma thích nhất là đến những căn phòng ban đêm chỉ có một người ở. Cậu nghe Cộc! cộc cộc~Ị, là âm thanh ma đi đấy!” “A~, đừng nói nữa.>0<”Tôi bịt tai sợ quá hét ầm lên vội vã đẩy Tú Triết ra ngoài. “Cậu đúng là đồ đáng ghét, dọa dẫm tớ thì có gì hay ho đâu.” “Chuyển đến nhà tớ ở đi!” Tú Triết đột ngột nói vẻ vô cùng nghiêm túc. A_0 “Cái...cái gì?Cậu đang nói gì vậy?” “Tớ muốn mời cậu chuyển đến nhà tớ ở!” “Hả, không cần!” “Ở một mình rất là kinh khủng đấy.” “Cậu cứ yên tâm , tớ sẽ không ở nhà một mình mãi đâu.Bố tớ ngày mai về rồi.” “Nhưng bố cậu hay đi công tác lắm mà? Thế thì cậu phải ở nhà một mình mãi rồi” “Sao lại thế được?Chuyển đến nhà tớ đi! Nhà tớ rất to, phòng trống rất nhiều, rộng rãi thoải mãi hơn nhà cậu nhiều A0A~. Vả lại, cậu cứ yên tâm , tớ sẽ không thu tiền thuê nhà đâu, lại còn cung cấp ngày ba bữa ăn miễn phí nữa, sau đó đưa cậu đi học đón câu về nhà.Thế nào? Đi với tớ chứ!” "Làm sao được? Tớ không đi đâu, cậu nghĩ tớ là người gì chứ? Đúng là ~:-( Cái tên này đúng là suy nghĩ quái gở, cậu ta tưởng tôi là vợ cậu ta chắc, xì. “Nhưng mà...” “Được rồi, được rồi, mau về nhà đi chứ, mẹ cậu chắc là sốt ruột lắm rồi đó.Bye bye, đi đường cẩn thận nhé!”Tôi không đợi cậu ta nói bèn chuẩn bị đóng cửa lại. “Tiễn Ni, khoan đã”, Tôi lại bị cậu ta gọi giật lại.Tên này lại nghĩ ra gì nữa đây. “A? GÌ thế?” Tôi quay lại hỏi? “Tối nay nhớ sạc pin điện thoại đấy còn nữa, đừng khóa máy, ngày mai tớ muốn gọi cho cậu” “Biết rồi, bye bye!” “Bye bye~~!” Tên đó rốt cuộc cũng biến mất dù rất lưu luyến Hôm nay mệt quá đi mất, cái tên này, cứ bám theo mãi.Nhưng có chút kì quặc, hình như tôi không ghét lắm, chắc tôi sẽ không thích tên này thật chứ, sao lại thế được, không thể nào, tuyệt đối không thể... Tôi đóng cửa lại, lên giường ngủ “Cốc..cốc..cốc...” A_0“ Tối nay hình như có gì đó rất lạ, thật tình là có âm thanh nào đó vang lên kìa... ”Cộc..cộc..cộc..?" Lại nữa rồi không có ma thật chứ? Khuya khoắt thế này rồi, ôi mẹ ơi!!! Tôi lật đi lật lại trên giường như “bánh rán”. Tất cả đều do tên Tú Triết mà ra, vô duyên vô cớ tự nhiên nói cái gì âm thanh ma bước đi chứ... Làm sao đây? Hơi sợ sợ rồi...gọi điện thoại cho Tịnh Mỹ vậy, đúng, phải gọi điện cho nó. “Tịnh Mỹ, Tiễn Ni đây!” “Ừ!” “Giờ tớ đang ở nhà một mình” “Ồ” “Tớ... hình như tớ nghe thấy những âm thanh rất đáng sợ, ”Mười sáu tuổi rồi mà vẫn nhát gan,mất mặt quá [Nhưng nói cho bạn tốt của mình nghe chắc không sao nhỉ ?Hehe!] “ừ” “Cậu có nghe tớ nói không đấy?” “Cậu hơi sợ phải không?” Cái tên Tịnh Mỹ này lời quý như vàng này cuối cùng không còn nói với cái ngữ điệu một âm tiết nữa. “ừ mà không phải chỉ là hơi hơi...” “ừ, tớ dạy cậu một cách!” “Thật à, nói mau!!” “Nhét bông vào lỗ tai ấy, sau đó trùm chăn kín đầu! Nói xong đã nghe tiếng”cách tút tút..." vang lên. Tịnh Mỹ làm gì thế? Đừng nói là cúp điện thoại rồi nhé? “ALÔ,ALÔ!” Mặc tôi alô a liếc thế nào, âm thanh trong điện thoại vẫn là-không có âm thanh nào cả. ~~:-( Trương Tịnh Mỹ chết tiệt dám cúp điện thoại của tôi.Tịnh Mỹ chết tiệt, Tịnh Mỹ xấu xa , lúc quan trọng lại chẳng có tình người gì cả.Hu Hu , tôi không chọn bạn cẩn thận rồi! Đành bó tay thôi, cứ thử cách Tịnh Mỹ chỉ cho vậy-“nhét bông vào lỗ tai, sau đó trùm chăn kín đầu”! Trong giấc mơ, Kim Thuần Hy lại xuất hiện , hung hăng dữ tợn túm lấy tôi ra sức lay lắc, xong rồi vẫn không hả giận, còn treo tôi lên cây lắc tiếp! ư~?Hả? Lắc? Lay? Lay Lắc? 0_0" Đúng là đang rung lắc thật??? Mơ sao? hình như không phải... Tôi cố gắng để tỉnh táo lại!! “Xỏang!” Một tiếng vang cực lớn, khiên tôi giật bắn mình, ngồi phắt dậy trên giường. Tiếng gì vậy? Chuyện gì thế? Lọ hoa trên bàn trang điểm sao lại rơi xuống đất vỡ tan như thế này? Tự rơi xuống ư? Sao giường lại rung lắc? bàn và ghế cũng đang chuyển động. Trời ơi, không phải lay lắc, mà là rung lên! Ngôi nhà đang rung lên!!!!! 0_0 Cạch!!! Xỏang!!! Rầm!!! Tấm gương trên tường, gương trên bàn trang điểm toan bộ rơi xuống vỡ loảng xoảng. Ông trời ơi? Chuyện gì thế này??? Động đất??? chẳng lẽ là động đất??? Điện thoại di động...bên gối đầu có điên thoại di động. “ALO ! Tịnh Mỹ!!! Tôi túm lây điện thoại di động, bắt đầu cuống quýt gọi điện ” (>0<) Động đất Ị Ị Ị Có động đất!! Ị Động đất rồi Ị!!! “Lấy bông nhét vào lỗ tai...” “A?? Cậu nói gì thế?” “Cậu đang nằm mơ!” Tút...tút...tút... "Trương-Tịnh -Mỹ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Tôi hận đến nỗi muốn nghiền nát cái tên đó ra. Không còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa! Căn nhà đang rung động không ngừng, mà rõ ràng dưới gầm dưới vẳng lên tiếng đứt vỡ! Trời ơi, Không phải chứ?cả đời tôi chưa bao giờ gặp phải động đất mà Hàm sao đây? Làm sao đây? Rốt cuộc phải làm sao...hu hu hu... "Cách...cách...Một âm thanh đứt gẫy cực lớn, vẳng lên từ phía dưới gầm giườngỊ Gì đây? Nền nhà đã bị nứt ra? Nhà tôi ở tầng trên cùng mà! Trần nhà trên đầu cũng bắt đầu rơi từng mảng từng mảng vữa xuống, chúng hung hăng rơi xuống giường, bụi tung lên làm mờ tầm nhìn. “Ngày tận cùng thế giới! cứu tôi với! Khụ~Khụ~khụ~!” Cuối cùng tôi không kìm nổi, hét lên nhảy xuống giường. Bụi vữa sọc vào mũi tôi xuống cổ họng, khó chịu quá, khó chiu... >-< Tôi cố nín thở, nhào ra phòng khách như một con điên... Quái gở! Phòng khách hình như không bị gì? Chẳng lẽ động đất ngừng rồi? Hoặc là vừa nãy tôi nằm mơ thật ư? “Rầm rầm...ầm!!!”Một tiếng vang kinh thiên động địa vẳng ra t phòng ngủ! Chuyện...chuyện....chuyện này là sao??? A_0!!!!! Trời ơi! Cả gian phòng ngủ sập rồi! Trên nền nhà nứt ra một cái hố lớn, Giường và vật dụng trong nhà đều rơi xuống cái hố đó. Cả gian phòng biến mất!!! >-< Hu hu~~! Phòng của tôi!!! Gấu Pooh của tôi!!! Còn...còn ảnh của mẹ nữa!!! Hu hu hu hu hu hu ... Hu hu hu hu hu hu ... Hu hu hu hu hu hu •> < Mẹ ơi, sao mẹ lại bỏ con gái lại thế gian chịu khổ này cơ Chứ !!!
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-05-17 04:47

Chương 21: Thuê nhà Tin lức sảng sớm hôm sau... “Tổ! qua khu XX cùa thành phố dà phát sinh sự kiệu sập nhà tập the do sưa chừa bắt hợp pháp .Vi chưa hiểu rõ két cẩu nhả dã mời dội sứa chữa lậu đền sưa chữa. nên đã lâm hỏng móng chịu lực . gây sụp đổ hoàn toàn căn nhà phía tren . may mắn là không có thiệt hại về người...” Buổi sáng. cuối cùng tôi dà nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cua bố. “-/lOA- Bố...” Tôi vui sướng nhào đến , ôm chầm lấy bố. “Con gái ngoan của bố. việc trong nhà bố sẽ giải quyết con cứ đi học đi nhé!”Bố vuốt tóc tôi nói. “Dạ” Tôi vẫn vui vẻ đi học. Nỗi thấp thỏm lo lắng cả đêm của tôi bây giờ dã tĩnh lặng, cũng may tôi còn có bố. Một ông bố tốt, hehe! Sẩm tối lúc về đến nhà , bố như đã đợi rất lâu rồi, sự cố tối qua cũng đã phơi bày .Thi ra nhà dưới sửa chữa phá vỡ cấu trúc tòa nhà nên bị mất cân bằn, dẫn đến sụp đổ. Sửa chữa cái chết tiệt, thảo nào cứ có tiếng “lộc cộc” làm tôi sợ hãi phập phồng cả đêm. Nhớ đến câu “Cậu lả quách Tiễn Ni đánh không chêt được”của Tịnh Mỹ sáng nay mà cũng thấy hoi ngượng, hi hì. ở nhà mội minh mãi, con cũng thấy sợ phải không?" “Huhm—, cũng ổn ạ ! có lúc con thấy hơi hơi sợ. hihi. có điều con cũng quen rồi, hehe.bố yên tâm , con cua bố tuyệt đối không phải là đồ nhát gan.” “Tuy là thế nhưng bố cứ phải di công tác mãi, để con ở nhà một minh bố không yên tâm, bây giò nhà cũng không ở được nữa. bố định thuê một căn nhà an toàn chút cho con” “A? Ồ” Tôi chi có người thân là bố. không thể để bố lo lắng. tuy trong lòng tôi thực sự rất buồn. T T Ăn bữa lối với lâm trạng ủ rũ. chúng tôi di tìm nơi để thuê nhà. Nhưng đi loanh quanh mãi cùng không tìm dược địa chỉ đã in trên quảng cáo. chân tôi đau quá đi—! “Tiễn Ni à, địa chì trên tờ quàng cáo này hình như hơi khó tìm...”Bố cấm tờ quảng cáo nhìn trái ngó phải, gương mặt hoang mang. rồi lôi ra một cái la bàn mang theo bên mình “Hừm...phía bắc...” “Bố oi. bố ở chỗ ngoài hoang vắng quen rồi. nên đương nhiên sẽ không tìm ra hướng đi trong thành phố. Hay để con dẫn dường!” Thực ra tôi chẳng có cảm giác về phương hướng chút nào. lung ta lúng túng, cố gắng làm ra vẻ thành thạo, tôi đưa bố vòng tới vòng lui, cuối cùng cũng đến trước mội tòa biệt thự vô cùng hoành tráng. “Chính xác là ở đây rồi” Tôi đắc ý đưa tờ quang cáo lên nói. Bố cười hà hà nhìn ngôi biệt thự trước mặt “Ở đây à. điều kiện tốt lắm . nhìn cũng rất hiện đại, tiền thuê lại rẻ như vậy.” “Nhưng mà hình như có gì lạ !Một ngôi nhà như thế sẽ đắt lắm! Chẳng lẽ chù nhà là người đần? ”À, bố ơi...". Một trân gió lạnh lèo thổi qua. tôi bỗng hét lên “ Chẳng lẽ đã từng xảy ra vụ án giết người? Con sợ...” “Đừng sợ. có bố ở dây! Có điều nghe con nói vậy, hình như chủ nhà có chút vấn đề thật, chúng ta cứ cẩn thận”' Lúc này . cửa căn biệt thự đột ngột mơ toang, tôi giật mình nhảy ra nấp sau lưng bố.Thượng đế phù hộ chắc không phải họ ra để diệt khẩu vi nghe thấy những gi chúng ta vừa nói đó chứ? Tôi căng thẳng len lén nhìn hai người vừa bước ra từ dó. Kỳ quá? Hai người này ...đâu có giống kẻ xấu dâu người đàn óng dáng vẻ cao qu vừa nhìn là biết người thành đạt, người phụ nữ xinh đẹp quý phái, cử chỉ rat nhã nhặn. Sao họ có thể... "Bạn cũ!! "Bố tôi và họ nhìn nhau dùng một phút. đột ngột xúc động kêu lên. 0_0 Sao? Bố quen chủ nhà sao? Sao trùng hợp quá vậy*-! “A. Đại Tuấn. cậu thật đây ư! ”Chủ nha bước đến ôm lấy bốtôi, nỗi xúc động ngập tràn trong lời nói. “Tiễn Ni, đến đây chào bác trai bác gái đi! Họ là bạn thân nhất thời đại học cùa bố và mẹ con đấy!” Tôi vẫn đang đảo mai ngó trái ngó phải về phía căn nhàto lớn ấy,thì bố đã gọi tôi đến. "Thưa hai bác. con là Quách Tiễn Ni ạ! *-* Giả vờ ngoan (Không chừng tiền thuê nhà được rẻ đấy, he he-! “^O^ Chào con, Đại Tuấn , đây là con gái cậu hà?Giống Huệ Hân quá- xinh xắn lắm, nhìn cô bé như thấy Huệ Hân ấy huhu...Tôilại bắtđầu nhớ tới Huệ Hân rồi...huhu..."Nhìn đôi mắt long lanh nước cùa bác gái , tôi có phần kinh ngạc.Xem ra bác gái rất thân với mẹ tôi.. hu... tôi cũng nhớ mẹ quá! “Ừ, mẹ nó đi sớm quá. tôi lại đi công tác thường xuyên...”Khóc mắt bố tôi bắtđầu ướt, “Hôm qua nhà xảy ra sự cố, tôi lại không chăm sóc nó được...” “Bố thuê mội căn nhà cho con ở là được mà-!Con rất biết tự chăm sóc mình-!” Tôi vội vã cướp lời bố . “Bác gái, trên tờ quảng cáo nói ởđây còn phòng trống ,có thì cho con thuê được không?” Tôi không muốn thấy bố tự trách minh. "Quáng cáo?Thuê nhà? Bác trai lắc đầu với vẻ sững sờ. Hả??Chẳng lẽ tôi dẫn sai đường?Tôi vội và lôi tờ quảng cáo ra, đối chiếu với số nhà thêm lần nữa. Choáng, tính ra tôi nhầm lẫn thật, ôi chao, mất mặt quá!Tôi và bố bốn mắt nhìn nhau... “Tiễn Ni, nhà hai bác đúng là có phòng trống, con có chịu ởnhà bác không?” Bác gái nhiệt tình kéo tay tôi, nói, “Con có thể xem bác là mẹ không? Bác lúc nào cũng mong một đứa con gái như con” AA_AA”! thật không?Họ muốn nhận tôi thật ư?Lại còn muốn tôi xem bác gái như mẹ...Tôi vẫn chưa được có mội ngôi biệt thự nào lộng lẫy như vậy —ỊTim đập ing—Ị “ như vậy làm phiền hai bạn quá” Bốtôi lên tiếng với vẻ khó xử. “Đừng kiểu cách thế, chúng ta là bạn bè mười mấy năm rồi mà, Cứ quyết định vậy đi-!”Bác trai cũng có vẻ rất nhiệt tinh. Một cô bé đáng yêu như tôi, chắc họ thật lòng muốn nhận lắm chứ… “Tiễn Ni, con cứ xem như đây là nhà của con nhé!”Bác gái cứ nắm tay tôi mãi. “~:”>- Dạ”,Không biêu vì sao mà nhìn thấy bác gái tôi có cám giác thật thân thiết, rất giống mẹ. “Đừng có đứng ngoài nói chuyện mãi thế, vào trong đi” A0A...Woa—! Bên trong còn đẹp hơn bên ngoài nữa tôi sắp choáng mất... “Thuần Hy! Thuần Hiến! Đến đây gặp chú Quách đi này!” Bác gái gọi với lên phía trên.
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-05-17 04:48

CHƯƠNG 22: TÔI VÀ KIM THUẦN HY SỐNG CHUNG RỒI Há~?0_0 Thuần Hy? Chẳng lẽ ởđây cũng có một Thuần Hy sao? Chắc không trùng hợp thế chứ?! Nhưng chắc không có ai đáng ghét hơn tên Kim Thuần Hy kia dâu...hehe…hehe. hehe... Trong lúc tôi vẫn đang nghĩ ngợi vẩn vơ, mội bóng dáng từ trên gác chầm chậm xuất hiện. A_O” O_OO_O”! Trời ơi! Sao mà khéo thế cơ chứ? Sao lại trùng hợp kinh khủng vậy? Tôi như bị điện giật. không nhúc nhích gì nổi. Người trước mắt tôi kia, không là cái tên đầu heo tự cao ấy thì còn là ai? Ha-!haha~! Hahaha~! Hahahaha-! hahahahaha-! Trời ơi, chúa ơi, thượng đế ơi, bồ tát ơi, cám ơn tất cả! Cám ơn đã cho con một cơ hội, một cơ hội“sống chung” với tên Thuần Hyđầu heo" này!Con nhất định sẽ không phụ lòng mọi người, ha ha ha! Cám ơn! Cám ơn! Cám ơn tất cả “Thuần Hy , đây là chú Quách, còn đây là em Tiễn Ni!” Bác gái nhiệt tình giới thiệu chúng tôi. Thưa chú Quách! Chào em Tiễn Ni!" Em Tiễn Ni??? Buồn nôn quá !!! Nôn đây... Xem ra anh ta rất có vẻ lễ phép chào hỏi chúng tôi đúng là người thờ ơ vô hữu! Cái tên giảtạo! Từ đầu tới cuối không nhìn tôi cái nào. chào hỏi mà chào thế à? kiêu cái gi mà kiêu? Không nhìn tôi. hử? Gì? Gì chứ, cái tên này chào một tiếng xong quay đầu lên lầu á?! Ở đây thêm phút nào thì chết à! Thật là...! Hừ hừ... “Chị nhìn gì thế hả?” Đột nhiên một gương mặt nhỏ nhắn xuất hiện ngay trước mặttôivừa đúng lúc cản tầm nhìn. Thật là, cái mặt đáng ghét, tên nhóc này ởđâu ra vậy nhỉ. tại sao không sớm không muộn, lại đúng vào lúc này nhảy ra,đừng là Kim Thuần Hy thu nhỏ! He he có điều nhìn rất đáng yêu! Ha! đáng yêu??? “A, Ồ, không có, không có. chị đang nhìn em này, em thật là đáng yêu! he he.” Tự tôi cũng thấy mình giảtạo quá! “Con gái mê trai.” “Cái gì?'?? Dám nói tôi mê trai? Tên quỷ nhỏ này? Rút lại lời nói nó đáng yêu lúc nãy! Đúng là cái đồ đầu heo nhỏ!” “Thuần Hiến, không dược vô lễ như vậy, đây là chị Tiễn Ni!” Bác gái bắt đầu giới thiệu với tôi về tên nhỏđó. Em trai của Thuần Hy sao? Sao con của nhà nầy đều một gương mặt thế nhỉ? “Thuần Hiến, chào em.” Tôi đưa tay ra với vẻ vô cùng nhiệt tình. Tôi bat buộc phải nhiệt tình,đó là tấm thẻ quan trọng đểđến được với ten đầu heo lớn kia! Nhưng cậu nhóc không có chút phản ứng nào! Thật sự là không có một phản ứng nào? Sao cậu nhóc có thể thế được chứ? Trời ạ,tôi lại dựng tượng trước một thằng nhóc tám tuổi ư, tôi muốn chểt quá đi!!! “Thuần Hiến, con gái bây giờ không thích con trai quá lạnh đâu!!” Thằng nhóc hư!!! "Sao chị “Chị là con gái mà!” “Chị là bà già!” Cậu nhóc tàn nhẫn ném cho tôi một câu, rồi hệt như anh trai cậu ta , quay người lạnh lùng bỏ đi. Gì chứ?Trời ơi. sao tôi lại bị nói thảm thế...T_T Tôi có vẻ già lắm sao? Chắc không phải, không thể.Tôi là Quách Tiễn Ni mà! Quách Tiễn Ni xinh dẹp và tri tuệ! Cái đầu heo nhỏ này, sớm muộn gì cũng như cái đầu heo lớn thui. Đau lòng quá lần dầu gặp nhau đã ngượng ngùng thế rồi!!!" “Có điều tâm trạng tôi tệ rất nhanh bị thay thế bởi sự nhiệt tinh cua bác gái, bác hàn huyên tâm sự với tôi, bác còn bố trí cho tôi một càn phòng rất đẹp. Tôi sung sướng quá hehe!! Lần đầu được ở một căn phòng xinh dẹp như thế này, tường còn là màu hồng tôi thích nhất nữa chứ, cảm động quá! Có điều quan trọng nhất là cái tên Kim Thuần Hy kia ở ngay bên cạnh phòng tôi, tôi sướng đến nỗi suýt cười ra tiếng.Ha ha ha.... ...... ...... .... =)) Súyt nữa thì quên, đã bảo là sẽ gọi điện cho Tịnh Mỹ mà! Tôi nhấc máy gọi cho nó. “ALÔ~, Tịnh Mỹ , tớ phải báo cho cậu biết một tin động trời. Cậu đoán xem bố tớ đến ở nhà ai nào? Chắc chắn cậu không đoán ra! Tớ mà nói ra chắc cậu sẽ sướng chết đi ấy! Là Kim Thuần Hy đó. đúng là Kim Thuần Hy. chính xác là ác quỷ thứ 100, Kim Thuần Hy của chúng ta! Ha ha ha!” “Chúc mừng cậu! Xem ra ông trời đang giúp chúng ta đấy” “Đúng thế~, tuyệt quá chừng!” “Tiễn Ni, phải cố gắng đó! ông trời đã sắp đặt hai người rồi, nếu không thể cưa đổ anh ta trong thời gian đã định, cậu cứ đợi bị Sét đánh đi nhé!” “Cái gì?Cái gì mà sét đánh??? Sao cậu nói gì mà khó nghe thé. Cậu cứ yên lâm đi, có bao giờ tớ thất thủ đâu” "Cảm giác ở nhà anh ta thế nà “Rất tuyệt!!! Tuy em trai anh ta cũng quái gỡ hệt vậy, có vẻ khó đối phó, song bác gái lại rất tốt với tớ, bác giống như mẹ tớ ấy, còn bố tri cho tớ một căn phòng màu hồng đẹp nữa...” “ừ, cậu phải nhớ luật cấm cua chúng ta đó - tuyêt đối không được nảy sinh tình cảm với vật săn...” “ ^~^ Biết rồi, biết rồi. cậu yên tâm di, tuyệt dối không thể, cái loại ấy à! Được rồi, hôm nay mệt quá. phải ngủ một giấc thật ngon trên chiếc giường lớn màu hồng này mới được, mai gặp nhé!” “Cố lên! Mai gặp!” Lần đầu trong giấc mộng được mẹ ở bên cạnh, chưa bao giờ tôi ngủ ngon đến thế! Hehe~~ Buổi sáng gặp cái tên lạnh lẽo kia ở bàn ăn, tôi còn cảm thấy khó hiểu, giống như đang nằm mơ vậy! Ăn sáng xong, tôi vác cặp chuẩn bị chen xe buýt, không ngờ bác gái gọi: “Tiễn Ni, con đi với Thuần Hy đi!” “Mẹ, không cùng đường!” Một giọng nói lạnh lùng âm li vạng đến, ngoài cái tên Thuần Hy lạnh như băng ấy ra thì còn ai khác. Cứ nói thẳng là không muốn đưa tôi đi là được, kiếm cớ gì mà thô thế, học cùng trường mà bảo là không cùng đường, vậy mà anh cũng nghĩ ra duợc. Thật là... Bản tiểu thư đây không thèm ngồi xe anh đâu! Hừ-— Khoan đã, không được, sao tôi lại có ý nghĩ đó được, giờ là phải theo đuổi anh ta mà, nhất định phải mặt dày đeo bám quyết liệt mới đúng, hôm nay nói gì thì nói cũng phải ngồi xe anh ta đến trường! Quách Tiễn Ni bây giờ phải hy sinh cái tôi, hoàn thành sự nghiệp lớn lao! "Thuần Hy ngậm miệng lại cho mẹ! Cái gì mà không cùng đường? Hai con học cùng trường mà bảo không cùng đường à? con xem mẹ con là đồ ngốc à? Woa woa...bác gái tuyệt vời quá, chính xác, con ủng hộ bác!!! “Hôm nay con phải đến thư viện, nên không cùng đường!” Cái tên này đúng là xảo quyệt hết chỗ nói. “Vậy con cũng phải đưa Tiễn Ni đến trường rồi đi thư viện sau! Nhà chúng ta có mấy chiếc xe mà phải để Tiễn Ni di xe buýt mãi à?” “Vậ phải nhờ anh Thuần Hy rồi!”, Đây là lời tôi nói sao?Tự tôi cũng muốn ói... “Được rồi, nhanh đi, len xe!” Anh ta làu bàu với vẻ nóng nảy. Anh ta đang nói với tôi hả? Sao mắt không nhìn tôi? “Anh đang nói chuyện với tôi há?” “Ngốc, tương tôi nói với cái xe chắc!” Ngốc?Dám nói tôi ngốc??? Nhịn đi!!! Nếu không phải đã hứa hẹn thề thốt, tôi đã xử đẹp anh rồi!!! Dù thế nào đi nữa tôi vẫn ngồi lên xe ! Hừ...Cái loại này phải dạy dỗ mới được! Chiếc xe lao đi thật nhanh, may mà Quách Tiễn Ni tôi không phải loai con gái tầm thường, có thế thôi mà đã dọa tôi ư? Tóm lại chiếc xe tôi ngồi chắc rồi!!! ha ha ha! “Dừng xe! Dừng xe!” Tôi bỗng kêu toáng lên. Xe phanh lại rat gấp! Đã dừng! Cái tên này thì ra còn có chút ngoan ngoãn. He he. Tôi vội vàng nhảy xuông, "Tôi xuống ở đây. Vi tôi đã nhìn thấy Tịnh Mỹ. he he... Xuống xe rồi tôi mới nhận ra tôi đã sai. Ngoài đôi mắt muốn ăn tươi nuối sống tôi ở trên xe kia, còn có những ánh mắt vừa căm hận vừa ghen tức trên đường nữa. Đây là con đường duy nhất để đến trường, sao tôi lại xuống xe ở đây cơ chứ? Lại còn xuống từ xe của “bảo bối của trường~Kim Thuần Hy” nữa? Tôi đúng là hồ đồ mất rồi. chẳng phải là muốn trở thành kẻ thù chung cùa mọi nữ sinh trong trường sao? “Cậu sắp thành đối tượng” quan tâm “của mọi nữ sinh trong trường Trung học Sâm Vĩnh này rồi đó!!!” Tịnh Mỹ vừa thích thú quan sát thái độ quái gở cua đám mê trai, vừa không quên trêu chọc tôi. “Do cậu cả! Nếu không phải nhìn thấy cậu thì tớ đã chẳng xuống xe.” "Sao lại trách tớ? Tớ có bảo cậu xuống xe đâu! Dù sao nữa, trò vui sắp diễn ra rồi đây! Hi hi A_A, lúc Tịnh mỹ nói thế, ánh mắt bắt đầu có một màu rất đậm, đó là dấu hiệu báo trước khi nó thấy hứng thú một điều gi đó! Sao lúc nảy mí mắt tôi cứ liên tục vậy????
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-05-17 04:52

Chương 23: Còn 5 ngày Thời gian săn ác quỷ của tôi mỗi lúc một ngắn, Kim Thuần Hy chết tiệt, dù ở cùng dưới một mái nhà nhưng vẫn làm cái vẻ mặt âm u đó, một ngày nói không đến ba câu, lại thêm cái tên quỷ nhỏ kia hình như cũng rất khó đối phó, phần trăm thắng lợi của tôi nhỏ quá! Làm sao đây? Danh tiếng của tôi? Kỷ lục của tôi... “>0<, tại sao? Tại sao lại phải dọn đến nhà cậu ta? Tại sao dọn đến nhà tớ chứ? Tại saoooooooooo... >0<” Cái tên Lý Tú Triết cứ kêu gào mãi bên tai tôi, ép tôi phải điên lên mất. Nhẫn nại! Nhẫn nại! Đây là sân thể dục của trường không thể làm chuyện tổn hại hình tượng được, tuy đến bây giờ tôi không còn hình tượng gì nữa. “Tú Triết... .Có phải cậu rất muốn Tiễn Ni dọn đến nhà cậu ở?” Đúng vào lúc tôi sắp nổi cơn điên, Tĩnh Mỹ đột nhiên xuất hiện, tuyệt quá! Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn đã xuất hiện rồi. “Tất nhiên rồi, Tịnh Mỹ là người tốt nhất!” Cái tên này, đúng là vô duyên, lại còn nũng nịu trước mặt Tịnh Mỹ nữa, cậu ta còn lớn hơn chúng tôi mà >.< “Thế à? Vậy cậu theo tôi đi!” Tịnh Mỹ cười dịu dàng bí ẩn với Tú Triết, rồi quay người bỏ đi. Cái tên này, lại đang ấp ủ âm mưu gì đây? “Gì thế?” Tú Triết lập tức bị Tịnh Mỹ thu hút, ngoan ngoãn lẽo đẽo đi theo. Woa...! Đúng là Tịnh Mỹ! Chỉ mấy câu thôi đã giải quyết được cái tên giai như đỉa ấy rồi. Chỉ có nó mới nghĩ ra cách thôi. Mấy phút sau, Tịnh Mỹ trở về một mình. 'Í...Tên kia đâu rồi?" “Đi rồi” "Đi rồi??? Cậu lợi hại quá, nói cho tớ biết cậu lừa cậu ta đi bằng cách nào? Tớ muốn biết lắm lắm??? Hehe. “Bảo cho cậu biết cách lừa Tú Triết có giúp ích gì cho cậu không? Tự cậu đếm mà xem, xem còn cách kỳ hạn săn ác quỷ bao nhiêu ngày nữa.” “1,2,3,4... .5, đúng, không sai, 5 ngày, còn cách 5 ngày nữa cho kỳ hạn một tháng săn ác quỷ! Hả 0_0 Trời ơi! Chỉ còn 5 ngày thôi sao” Lúc này tôi mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. “Cuối cùng cậu cũng biết còn 5 ngày. Cậu xem xem đã dùng hết 25 ngày kia vào những việc gì rồi?” Phải rồi, chỉ còn 5 ngày nữa, nhưng những gì vận dụng được đã làm hết rồi, tôi vẫn nghiêm túc như trước mà nhưng anh ta không mắc câu, tôi còn làm gì khác được đây. “Không thể trách tớ, có trách thì phải trách cái tên Kim Thuần Hy chết tiệt kia!” “Đừng có kiếm cớ cho mình nữa.” “Cái gì? Tớ là Quách Tiễn Ni cơ mà! Tớ không tin là không cưa được hắn.” “ Cơ hội duy nhất còn lại lúc này chỉ có trong hội thao toàn trường sắp diễn ra thôi!” “hội thao? Đúng rồi! Sao tớ không nghĩ đến hội thao nhỉ?” Tôi vỗ mạnh vào đầu mình một cái, đề tỉnh táo hơn mót chút. “Theo truyền thống hội thao của trường, nam nữ nào thắng dải năm hạng mục phối hợp sẽ có đặc quyền yêu cầu bất cứ một người nào đó trong trường làm một việc gì đó cho mình! Tuy truyền thống này không còn được đề xướng trong mấy kì hội thao gần đây nữa, song tớ đã tìm ra những việc liên quan đến nó, đến lúc đó muốn thực hiện cũng không khó lắm...” “Cũng tức là chỉ cần tớ đoạt quán quân năm môn phối họp thì có thể....” “Có thể bắt Kim Thuần Hy làm bất cứ điều gì cho cậu - bao gồm làm bạn trai của cậu!” Tịnh Mỹ đúng là Tịnh Mỹ, luôn luôn biết tôi đang nghĩ điều gì, hehe! “Ha ha ha! ^O^ Vậy đúng là quá đơn giản. Quách Tiễn Ni tớ là thiên tài thể thao, đừng nói năm môn phối hợp, mười môn tớ cũng ăn chắc được nữa là.. .Ha ha!” “Vậy phải nhờ cậu rồi, hội thao là ngày cuối cùng, cũng là kỳ hạn đã hẹn!” " No Problem, Tịnh Mỹ! q(^o^)p Kim Thuần Hy! Lần này anh chết với tôi!!! Ha ha ha ha.... ...... ...... .... ! Tâm trạng thoắt chốc trở nên tươi sáng, về nhà đối diện với cái đầu heo lạnh lùng Kim Thuần Hy, tôi vẫn có thể cười đươc, ha ha! Lúc ăn cơm tối, bác gái bỗng hỏi tôi: “Tiễn Ni này, hội thao lần này con tham gia môn nào thế?” “Con ý ạ! Con tham gia năm môn phối họp ạ!” “Woa!!! ^0^ Tiễn Ni của chúng ta giỏi quá, bác biết ngày mà, còn Thuần Hy con thì sao?” “Tùy...đến lúc đó hãy nói!” Tên đầu heo, anh ta tưởng mình ăn chắc đấy à! Đúng là.... “Cả nhà bác sẽ cổ vũ cho con!” Bác trai cũng hứng chí phụ họa Hôi thao trường trung hoe Sâm Vĩnh cuối cùng đã tiến hành trong sư mong đợi của tôi. Hôm đầu tiên thi đấu, tôi tham gia môn đẩy tạ nữ và bơi nữ. “Tiễn Ni, cố lên!!! Tiễn Ni cố lên!! Ì Tiễn Ni cố lên...” đội cổ vũ gia đình do bác gái dẫn đầu đang nhiệt tình vẫy cờ hét lên với tôi! Tú Triết lúc này càng khoa trương hơn, đang giương một chiếc loa khuếch thanh cỡ lớn không biết lấy ở đâu ra, gào thét ầm ĩ. Chớp mắt, âm thanh “Tiễn Ni cố lên”, “Tiễn Ni cố lên” đã át hẳn những âm thanh khác, bao gồm cả đài phát thanh của trường khiến mấy người ban tổ chức phải gióng trống khoa chiêng điều chỉnh Cảm động quá đi mất ....> < nhiệt tình của họ khiến tôi quá cảm động! “Môn đẩy tạ nữ sắp bắt đầu, xin mời các vận động viên vào sân” “Hu hu hu hu.... .... ” tôi đã bước vào sân đấu, vẫn còn chìm đắm trong sư nhiêt tình mà đội cổ vũ giađình đã mang lai, không cách nào thoát ra đươc. “Tiễn Ni” tiếng Tịnh Mỹ vang lên. Lạ quá, sao nó lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải đang ở trên khán đài đó sao? “Đúng là không chịu nổi cậu, người ta mới nhiệt tình chút xíu mà đã khiến cậu quên hết mọi thứ rồi. Được, được, đừng khóc nữa, sắp thi đấu rồi kìa, cố lên”. “ừ” tôi cười mà nước mắt cứ tuôn ra. Các nữ sinh xếp hàng trước tôi để tham gia môn đẩy tạ rất nhiều, tôi và Tịnh Mỹ nhìn với vẻ rất thú vị. “-O- Quách Tiễn Ni, lớp E033 năm thứ nhất. Quách Tiễn Ni, lớp EO33 năm thứ nhất” Đài phát thanh tiếp tục lặp lại giọng nói vang vọng từ loa. “Họ đang gọi cậu đó” Tịnh Mỹ nhắc tôi. “A! Ồ” Vẻ mặt lúc này của Tịnh Mỹ là ý gì thế? Hình như muốn nói tôi là đồ ngốc vậy. Do tôi nhìn quá chăm chú nên không nghe thấy mà! (tiếng phát thanh ầm ầm thế kia mà tôi không nghe thấy, đã đủ chứng minh tôi chăm chú biết bao) thật là >.< Ha ha ha.. Cuối cùng cũng đến lượt hoàng hậu thể thao Quách Tiễn Ni tôi hiện thân rồi. Ha ha ha! “Mười mét ở đâu? Hả?” Tôi vừa nhìn khắp lượt trong sân vừa lẩm bẩm Đúng rồi, chắc là ở đó, 10 mét chắc là ở vị trí kia, cứ đẩy tạ đến đó là được, Tịnh Mỹ chẳng đã nói làm người phải khiêm tốn đó sao, đoạt giải quán quân cũng không cần tạo áp lực cho kẻ khác đâu! He he! “Khoan đã” tôi đang chuẩn bị cầm tạ lên đẩy. Tịnh Mỹ bỗng gọi giật tôi lại, đưa cho tôi một tờ khăn giấy. “Lót tay bằng tờ này đã, đừng để tay bẩn” tịnh Mỹ quả nhiên chu đáo, chuyện này mà cũng nghĩ đến. Chuẩn bị, dùng hết sức, chạy! Vút... A! Lạ quá, sao khăn giấy cũng bay đi cùng với quả tạ vậy??? “Thành tích của bạn Quách Tiễn Ni -11m46” =.= Woa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Thành tích tốt nhất!!! Mấy đứa khác đều đờ hết cả ra. Ha ha ha, nhìn thấy vẻ mặt mấy đứa đó, tôi biết ngay là không phải do tôi không khiêm tốn mà! Year!!!! (^0^)Tuyệt quá! Quá đẹp! Thiên tài thể thao Quách Tiễn Ni đâu phải do thổi phồng mà có. Ha Ha Ha Ha.... Tịnh Mỹ đang cười! he he. Ăn chắc! "Woa! Tiễn Ni giỏi quá, Tiễn Ni cố lên, Tiễn Ni cố lên! !!! Tú Triết đang cầm loa ngồi trên khán đài vừa gào thét lên vừa hoa chân múa tay loạn xạ. Động tác khoa trương ấy đúng là vừa buồn cười vừa đáng yêu, cái tên tế bào đơn này đúng là.... ...... Khoan đã, tôi nghe thấy giọng nói gì đó.... “Tiễn Ni, bác biết ngay là con giỏi nhất mà, phá kỷ lục rồi, lợi hại quá!” Khi tôi vừa lui ra ngoài, bác gái bèn tưng hửng chạy đến. “q(^o^)p Thuần Hy cố lên, cố lên Thuần Hy, cố lên, Thuần Hy, Thuần Hy cố lên!!!” Đó là trận thi đấu của Kim Thuần Hy ạ" tôi hỏi bác gái. "ừ, chạy ngắn cự ly 400 mét. Hì Tôi đi theo tiếng hô cố lên để đến đó xem, quả đúng là tên đầu heo kia. Thế mà anh ta luôn dẫn đầu, tiếng hô cổ vũ bùng nổ khán đài, tất nhiên (số lượng mê trai chiếm nhiều nhất) chiếc loa khuếch âm của Tú Triết cũng không tạo ra được hơn thế. Kim Thuần Hy, bảo bối của trường cuối cùng đã giành phần thắng, như lẽ đương nhiên. Lúc anh ta chạy tới vạch đích, biển người ào ào dồn đến rất kinh khủng, mọi người xô đến chỗ anh ta, hoa tươi mà đám mê trai tặng suýt chút là nhấn chìm anh ta luôn. Có cần khoa trương thế không chứ? Chẳng qua chạy được hạng nhất thôi mà! Có gì ghê gớm đâu! Đúng là...
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-05-17 04:52

Chương 24: BIKINI GỢI CẢM “Cuộc thi bơi lội sắp bắt đầu”. Đài phát thanh phường vẳng lên âm thanh đinh tai nhức óc. “A! cuộc thi bơi lội? Trời ơi, không ổn rồi, tôi phải đi chuẩn bị nhanh nhanh thôi, còn đứng đờ ra đây làm gì cơ chứ”? “Oái, đồ bơi của tôi!” Lúc bước vào phòng thay đồ và cầm bộ đồ bơi lên để chuẩn bị thay, tôi mới phát hiện ra bộ áo bơi xinh đẹp của mình không biết đã bị tên khốn chết tiệt nào cắt nát bươm. “Đáng ghét! Đáng ghét! Cái tên chết tiệt nào làm thế hả????” Ôm lấy bộ đồ bơi te tua đáng thương của mình, tôi muốn khóc quá. "Rất bình thường, trong cuộc thi đẩy tạ ban nãy cậu không phát hiện ra trên quả tạ có vấn đề gì à? Bỗng một âm thanh quen thuộc từ phía sau vẳng đến như hồn ma, không phải Trương Tịnh Mỹ đại nhân - quân sư thần bí của tôi, thì còn ai vào đây. 0_0 “Hử, có vấn đề???” “Trên quả tạ có dán keo, nên khăn giấy cậu cầm mới bị dính lên trên quả tạ.”Đúng rồi, sao tôi không nghĩ đến. Nói thế là, lúc nãy Tịnh Mỹ đã giúp tôi ư? Có một người bạn như vậy đúng là tốt quá! “Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, nhưng bộ đồ bơi của tớ bây giờ....” Tôi thật không biết phải làm thế nào nữa. Tôi hiểu ra rồi! Chắc chắn là đám mê trai đó! Mấy đứa đó vì Kim Thuần Hy nên mới muốn hãm hại tôi ở hội này. Đáng ghét! Đáng ghét đến cực độ! Đồ bơi thủng nhiều thế này làm sao mặc được!!! “0-0,đưa tớ” Hử, Trong tay Tịnh Mỹ sao hóa phép được ra cây kéo thế này?" Cách cách...lách tách. Trong chóp mắt tôi chỉ thấy đôi tay Tịnh Mỹ di chuyển chớp nhoáng, chiếc kéo bay lượn, mảnh vải nở hoa, chóp mắt đã biến thành một bộ đồ mới như có ma thuật... Bi ki ni! 0-0 Thì ra là bộ bikini ít vải đến thảm thương. “Tịnh Mỹ, đây....... làm sao mà mặc được?” Thế mà cũng nghĩ ra được. “Mặc vào” “Không mà!!!!!!!!!” “Trừ phi cậu từ bỏ cuộc thi! Cũng có nghĩa là....... ” “0-0 Tớ mặc!!!” Tôi vô cùng đau khổ, đầu hàng cô bạn. Chẳng qua chỉ là bikini hai mảnh thôi mà? Có gì ghê gớm đâu nào! Tôi thay ngay đồ bơi một cách thần tốc, không, phải nói là “tôi thay bộ bikini một cách thần tốc” mới đúng. “Đây mới đúng là hiệu quả tớ cần!” Tịnh Mỹ nhìn tôi cười với vẻ đắc ý. Khoan đã, Tịnh Mỹ nói câu này là có ý gì? Bất chấp, vì cuộc thi đến gần lắm rồi, tôi cảm thấy kì lạ quái, bắt đầu nhìn nơi thi đấu. Tôi vừa bước ra đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi con mắt, chỉ vì bộ bikini chết tiệt này mà ra! “Woa!!!!!!!!!!!!” Lần đầu tiên nghe thấy tiếng thở dài đồng loạt như thế! Tất cả đều phát ra từ khi nhìn tôi! Tôi đảo mắt nhìn khán đài, trời ơi! Rất nhiều đứa con trai mê gái đang chảy rãi rất kinh tởm, tôi đúng là muốn chết quá. Nói theo cách Tĩnh Mỹ thì.... “tiễn Ni cậu có một thân hình ma quỷ đẹp như thế, không dùng đến đúng là lãng phí tài nguyên quá!” Nói thì đúng là như thế, nhưng đâu cần dùng đến cách này.... .... “>0< tất cả nam sinh nhắm hết mắt lại! Không được nhìn Tiễn Ni! Không được.” “ >0< không đc nhìn! Có nghe thấy chưa?” “>0< Nhìn nữa....nhìn nữa là chém chết!” Trời ơi! Giọng nói to quá, mỗi một góc trường đều vang vang, là Tú Triết đang cầm chiếc lao liều mạng công kích các đám nhìn tôi chảy nước dãi kia. T_T Tú Triết đáng yêu, cậu có thể bỏ cái loa đó xuống được không? Mất mặt quá. “Tiễn Ni dáng người tuyệt quá!!!!” Từ một bên văng vẳng đến tiếng một người phụ nữ, không là bác gái thì là ai? Bác gái cũng đến tham gia à? Trời ơi, tôi muốn chết! Tôi muốn chết thật rồi! Chẳng lẽ có một Tú Triết chưa đủ hay sao? Kim..... Kim Thuần Hy! Đúng thế! Chính anh ta! Là Kim Thuần Hy! Đúng là Kim Thuần Hy! Anh ta cũng đến xem? Đến xem cái gì? Chẳng phải anh ta vẫn đang thi sao? Anh mắt anh ta là sao chứ? Khinh bỉ! Là khinh bỉ! Trời ơi, anh ta dám khinh bỉ tôi! Dám khinh thường tôi à? Chẳng lẽ là vì tôi mặc bộ bikini này? Có phải tôi muốn mặc đâu... .Tôi là người bị hại mà. Cái tên chết tiệt, Kim Thuần Hy đáng ghét, chẳng biết thưởng thức gì cả. Không hẳn đúng, mặc bộ bikini không hề có cản trở nào này, đúng là tôi có thể phát huy rất tốt dưới nước! Lúc bơi có cảm giác rất thoải mái. Ha ha!!! Tuy tôi là tuyển thủ duy nhất mặc bikini trong đám thi bơi này, nhung trong quy tắc cuộc thi đâu có cấm mặc bikini đâu! Ngược lại, như vậy có thể khiến tôi trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt! Ai bảo tôi là mỹ thiếu nữ thi tài thể thao làm chi! Ha ha ha ha! Môn bơi lội cũng toàn thắng! Bước chân thắng lợi đang tiến từng bước đến gần tôi rồi! Tuyệt quá! Ha ha ha ha! Kim Thuần Hy, anh cứ chờ chết đi! Có sự cổ vũ của Tịnh Mỹ, tôi bách chiến bách thắng.... Trò tiểu xảo nực cười của đám mê trai kìa đối với tôi và tịnh Mỹ mà nói thì coi như trò tre con mẫu giáo chưa tốt nghiệp thôi! ^O^
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-05-17 04:53

Chương 25: Lần đầu ôm nhau Ngày thứ hai tôi không phải thi đấu, nhưng vì Kim Thuần Hy thi hai môn nên tôi vẫn bị bác gái lôi đi để cổ vũ cho anh ta. Tuy không muốn thừa nhận nhưng Kim Thuần Hy quả là kiện tướng thể thao, cũng chẳng trách một anh chàng đẹp trai hoàn mỹ như thế được trở thành “bảo bối của trường” được nhiều người ngưỡng mộ nhất trường học Sâm Vĩnh. Ngày thi đấu thứ ba, tôi tham gia nhảy cao và ném bóng vào rổ. Giải quán quân hai môn đó đều được tôi đoạt lấy rất nhẹ nhàng. “ ^0^, Tiễn Ni của chúng ta đúng là giỏi quá, đúng không chồng yêu?” Bác gái mấy hôm nay cứ lặp lại một câu hòi để bám lấy bác trai, đặc biệt là lúc cả nhà tề tựu quanh bàn ăn bữa tối. “Đúng đúng đúng....” Bác trai chỉ có trả lời như thế mới có thế thoát khỏi bị đeo bám mới yên ổn ăn cơm. Trạng thái hưng phấn này của bác gái đã kéo dài ba ngày rồi, tôi như trở thành anh hung của gia đình, so sánh ra thì mấy giải quán quân của Kim Thuần Hy có vẻ yếu thế hơn. Có điều như vậy cũng là bình thường mà Quách Tiễn Ni đó! Quách Tiễn Ni thiên tài thể thao! Ha ha ha ha!!! “Tiễn Ni, ngày mai môn hai người ba chân con chuẩn bị thế nào rồi?” Bác gái hình như còn sốt sắng hơn tôi “Dạ, cũng ổn rồi.” “Cố lên nhé, chỉ còn thiếu một giải quán quân cuối cùng thôi, nguyện vọng của con sẽ được thực hiện đấy.” “Khụ...khụ...” tôi suýt chút nữa thì bị sặc cơm. 0 0 Gì thế? Bác gái đang nói gì vậy? Chắc bác không biết nguyện vọng của tôi đấy chứ? Sao bác ấy lại biết được? “ -O- Mẹ, ngày mai anh cũng tham gia môn hai người ba chân đó!!!” nhóc tiểu quỷ như không hề lây nhiễm sự quan tâm của mẹ mình. “Biết rồi, anh còn lần nào mà chả hạng nhất, thiếu một cái cũng có chết đâu.” Có phải là mẹ con đây không trời??? “Í, hai người ba chân có phải các cấp cùng thi với nhau không? Thế thì các con....” “Con ăn xong rồi!” Kim Thuần Hy đột ngột buông bát đũa, đứng dậy bỏ đi. “Con cũng vậy!” tên nhóc kia cũng đứng dậy đi theo. Hai tên này đúng là ăn ý thật, dù gì cũng là anh em ruột mà. Trong phòng ăn chỉ còn lại tôi, bác trai và bác gái tiến hành cảnh đoàn tụ vui vẻ. He he he he.... Hạng mục được chờ đợi nhất mỗi năm trong kỳ hội thao - “hai người ba chân” các cặp thi chung đã được bắt đầu. Đây là môn đặc biệt truyền thống của trường Trung học Sâm Vĩnh, Không biết bắt đầu từ đời hiệu trưởng nào từng cho rằng đây làm môn thể thao tốt nhất để bồi dưỡng tình thần họp tác của học sinh - đoạn đường 800 mét, hai người buộc dính hai chân gần nhau lại, và cùng đi đến đích. Những bạn học đăng ký tham gia hạng mục này đều dùng cách rút thăm tự do để quyết định bạn chơi cùng mình. “Tiễn Ni, lát nữa không phải sợ, cứ theo tớ là được.” Lần đầu nhìn thấy vẻ căng thẳng hồi hộp của Tú Triết. “Theo cậu á?” tôi có phần nghi ngờ, chưa bốc thăm mà. 'ừ, Tịnh Mỹ nói sẽ để cậu rút trúng thăm có tên tớ mà ^0^" Tịnh Mỹ? Phải rồi, Tịnh Mỹ ở đâu? Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, không ngờ lại bắt gặp bóng dáng nhỏ bé của nó ở chỗ rút thăm. 0_0 Nó trở thành nhân viên phụ trách rút thăm từ khi nào vậy? Cái con bé này, bảo đảm lại dùng âm mưu để dụ dỗ anh học trưởng nào rồi đây? Tôi không muốn cùng tổ với Tú Triết đâu, cậu ta hình như còn căng thẳng hơn cả tôi, Tịnh Mỹ chết tiệt kia, nhận lời cậu ta từ khi nào thế nhỉ? Tại sao không nói trước một tiếng với tôi chứ. Thật là.... ... “Quách Tiễn Ni lóp E033 năm thứ nhất! Quách Tiễn Ni lớp E033 năm thứ nhất.” Tôi vô cùng miễn cưỡng bước lên bục rút thăm, cái con bé Tịnh Mỹ chết tiệt lại còn không thèm nhìn tôi cái nào, mặc tôi càu mày nhớn mắt làm túi hiệu. T_T Đừng mà! Bồ Tát ala! Thượng đế! Chúa Jesu!!! cầu xin các ngài, cầu xin các ngài đừng để con cùng một tổ với cái tên Tú Triết kia! cầu xin các ngài.... “Quách Tiễn Ni lóp E033 năm thứ nhất và Kim Thuần Hy lớp AO08 năm ba một tổ” ,Đài phát thanh bắt đầu công bố kết quả rút thăm. 0_0 Cái gì....???? Kim Thuần Hy? Tịnh Mỹ rốt cuộc đang làm trò quái quỉ gì vậy? Dưới này đột ngột dậy sóng, bao nhiêu lời xì xầm bàn tán, tôi cũng không biết phải làm sao nữa... “Tuyệt quá! Tiễn Ni, Thuần Hy cố lên!!” Bác gái như nhảy chồm lên. Đương nhiên cũng còn một người đang nhảy lên - Lý Tú Triết, cậu ta cật lực gào thét. "tại sao lại như thế? Tại sao lại như thế? Tại sao >.< Tiễn Ni rõ ràng phải cùng một tổ với tôi chứ? Phải, tại sao lại như vậy? Tiểu thư Trương Tịnh Mỹ thân yêu của tớ, cậu không nên đối xử tàn nhẫn với Tú Triết đáng thương như thế chứ, không ên tí nào... “Cuộc thi sắp bát đầu, xin mời các bạn vận động viên tham gia chuẩn bị sẵn sàng” Không kịp nghĩ ngợi nhiều nữa, thay giầy đã rồi nói. Đôi giầy này chắc không có vấn đề gì chứ? Cứ nhìn cho kỹ vẫn tốt hơn... “Thi cho tốt. Đừng làm tôi mất mặt.” Tôi đang chuẩn bị kiểm tra giầy thì bỗng một giọng nói lạnh như băng bay đến tai tôi, khiến tôi giật nảy mình, tất nhiên là cái tên đầu heo Kim Thuần Hy rồi! Cái gì? Cái gì mà “thi cho tốt đừng làm mất mặt tôi” chứ? Cái tên Kim Thuần Hy đáng chết, dám bảo tôi thế à? Lại còn bảo đừng làm anh ta mất mặt. Nói gì thì nói tôi cũng là toàn năng năm môn phối hợp mà, tuy nghiêm khắc mà nói thì còn thiếu một môn, nhưng cũng sắp có được rồi? Đúng là....dám bảo tôi làm anh ta mất mặt! Tức chết đi được! Kim Thuần Hy chết tiệt, anh cứ đợi đấy, đợi tôi thực hiện nguyện vọng rồi xem anh còn kiêu được nữa không? Hừ. Tôi tức giận hừng hực kéo giầy mang vào chân. “Thời gian chuẩn bị đã hết, mời các cặp vào vị trí thi đấu.” "Đừng làm liên lụy tôi, Tôi và Kim Thuần Hy vào vị trí rồi, tôi cũng tiện miệng cảnh báo cái tên đầu heo tự sướng kia. Quách Tiễn Ni hôm nay thắng chắc rồi. Ha ha ha ha... 'Chuẩn bi" “Cách...” Tiếng súng báo hiệu vang lên, tất cả các tuyển thủ đều lao vút lên phía trước. “Kim Thuần Hy cố lên! cố lên! Kim Thuần Hy cố lên! cố lên! Kim Thuần Hy! cố lên Kim Thuần Hy” Trời ạ, tại sao toàn sân đều cổ vũ cho anh ta chứ? Chẳng lẽ trong cái trường này chỉ có Đảng Mê Trai thôi sao? Tuy thường ngày Kim Thuần Hy cứ làm vẻ mặt lạnh tanh, nhưng lúc thi đấu vẫn phối hợp ăn ý với tôi! Hai đứa chúng tôi luôn là cặp dần đầu trong suốt chặng đường đua. Có cách gì nữa nào? Có Quách Tiễn Ni mỹ thiếu nữ thiên tài thể thao tôi đây, bắt cặp với ai cũng sẽ dần đầu thôi! Ha Nhưng....đợi chút đã...>.< Mũi giầy có thứ gì đó! Mà còn là thứ gì rất sắc nhọn! Tôi cảm nhận rõ rang cái thứ sắc nhọn đó đã đâm vào ngón chân tôi, đau quá!!! Thật sư rất đau!!!! Đáng ghét! Lại bị trúng chiêu ngay vào cuộc thi cuối cùng. Tại sao ban nãy tôi không chịu kiểm tra kĩ giầy dép chứ. Là do cái tên Kim Thuần Hy chọc tức mà! Bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích thôi, vì bước chân tôi trở nên chậm chạp, phía sau đã có cặp khác đang đuổi theo sát nút rồi!!! “>0< Con bé chết tiệt! Nhanh lên cho tôi!” Kim Thuần Hy như thể tức tối vì trạng thái kì la của tôi. Bây giờ tuyệt đối không phải lúc nghĩ tới cái chân đau! Thành bại là ở lần cuối này!!! Chẳng thể nghĩ gì thêm nữa! Tôi không thể thua, nhất định phải thắng!!! Đáng ghét, cặp bên trái đã vượt qua chúng tôi rồi. Tôi cố gắng điều hòa hô hấp của mình, cố gắng quên đi cơn đau dội lên từng cơn ở phía dưới chân, phối họp bước chân với cái tên bên cạnh. Nhanh - Phải đuổi theo, đuổi theo! Nhưng mà, động tác mỗi lúc một chuếnh choáng, vết thương trên chân cũng càng lúc càng lớn, cơn đau buốt cứ dội lên liên tục, liên tục, liên tục T_T Chết tiệt, vết thương bị mép giầy cọ xát một cách tàn nhẫn, mỗi lần cọ vào nhau đều như mũi dao cắt vào da thịt, đau quá đi mất, đau quá. Màn sương mờ mờ trước mắt là mồ hôi ư? Hay là nước mắt tài thân. Sao cảm thấy trước mắt mỗi lúc một mơ hồ thế này. Tại sao trong tích tắc những tiếng kêu gào ầm ĩ bên tai đều không nghe thấy nữa? Tôi chỉ nghe thấy hơi thở càng lúc càng nặng nhọc của mình, chỉ có thể cảm nhận từng cơn đau xộc lên tận óc theo từng b Tôi muốn ngủ, tự nhiên tôi muốn ngủ quá, cuối cùng tôi để mặc cơ thể mình đổ áp xuống, mềm nhũn... Hử? Tại sao tôi không ngã xuống, thứ gì đã giữ tôi lại??? A! Tại sao đôi chân bỗng dưng rời khỏi mặt đất? Chưa bao giờ tôi thấy thoải mái thế, cơn đau đã giảm bót, cơ thể có được chỗ dựa, tôi bỗng dưng cảm thấy thắng lợi, thắng lợi ở ngay trước mật... “Woa! Nhìn kìa, Kim Thuần Hy bế Quách Tiễn Ni lên kìa?” Cái gì? Không biết tiếng hét của ai đã lôi tôi từ hỗn độn về với hiện thực. Không phải chứ? Gì thế này!!! Tại sao tôi lại nằm trong lòng Kim Thuần Hy? Tay của tôi còn yếu ớt vòng quanh cổ anh ta. Trời ơi!!! Tôi...tôi..... tôi tôi lại bị Kim Thuần Hy bế bổng lên, lao về vạch đích. Mười sáu năm nay đây là lần đầu tiên tôi bị con trai ôm thế này, lại còn trong hội thao toàn trường! Anh ta thở ra từng hơi nặng nề, hơi thở nóng hổi phả vào mặt tôi, khiến gương mặt tôi nóng hừng hực... Sao vậy? Tại sao tôi lại thấy thích thích vòng tay này! Tại sao tôi lại cảm thấy có một cảm giác thật kì diệu đang chiếm giữ trong trái tim? Một cảm giác kỳ diệu tuyệt vời chưa từng có. Chuyện gì thế này? Là gì chứ? Hạnh phúc chăng? Hình như là vậy, rốt cuộc có phải thế không? Khoan đã! Quách Tiễn Ni! Đừng có quên nhiệm vụ của mình! Ị >_< Tỉnh táo! Tỉnh táo lai! Tỉnh táo lai đi! Tiếng hoan hô! ở phía trước....... Tôi đã được Kim Thuần Hy bế và chạy về đến đích đầu tiên. Nhưng! Như vậy là phạm quy Tôi đã thua, đã thua !!!! Đã thua hoàn toàn rồi! Hoàn toàn không nhớ ra đã về nhà bằng cách nào nữa... T_T Trong ký ức mơ hồ của tôi không chỉ có tiếng gào của Lý Tú Triết, vài gương mặt cười cười của bọn mê trai, còn cả tiếng kêu kinh hãi của bác gái. Hoàn toàn hỗn loạn. Tôi chỉ biết lúc tôi về nhà thì trên chân vần mang đôi giầy lúc thi đấu. Trời ơi, lúc này tôi mới phát hiện trên mặt đôi giầy đen đã thấm màu đỏ, đỏ tươi của máu, nhức hết cả mắt. Cởi giầy ra, đôi tất màu trắng cũng nhuộm màu đỏ, mũi giầy có giấu một mảnh thủy tình rất sắc nhọn. Cái đám khốn nạn chết tiệt, bị bọn họ hại thê thảm thế này, làm tôi không có được chiến thắng!!! Hu hu! Tức chết đi thôi, tức muốn điên luôn, giờ tôi muốn chém, muốn chém >.< “Cộc ... .Cộc cộc” Ghét quá, cái tên chết tiệt nào đang gõ cửa phòng tôi? Có phải định bụng muốn xem bộ dạng tôi lúc này. “Ai đó?” tôi bực tức gào lên về phía cửa. Tôi đây! Hả? Giọng nói này sao quen thế? Là Kim Thuần Hy hử? Nhảm nhí, trong nhà này chỉ mấy người, ngoài anh ta ra còn có ai tùy tiện nói những chữ khiến người ta đông cứng thế. Không ồn, tuyệt đối không thế đế anh ta biết chân tôi bị thương, bộ dạng xấu xí thê thảm này bị anh ta nhìn thấy thì còn gì thân tôi nữa. Tôi vội vã giấu nhẹm đôi tất dính máu, mang đôi giày mềm vào, cố gắng nhịn cơn đau để làm ra vẻ bình thường đi ra mở cửa. Giờ đây tôi cũng đã biết được cơn đau mỗi bước chân như đi trên ngàn mũi dao của con gái thần biển (mỹ nhân ngư) rồi, để hoàng tử cô yêu được vui vẻ, cô còn nhịn đau mỉm cười khiêu vũ... Khoan đã, tôi làm thế này có phải vì hoàng tử tôi yêu đâu. Cửa mở ra, một khuôn mặt vô cùng đẹp trai, vô cùng lạnh lẽo dần dần hiện ra trong tầm mắt tôi, quả đúng là Kim Thuần Hy! “Cho cô đấy!” Anh ta quang cho tôi một túi đồ rồi đi mất. Có nhầm không vậy? Cái tên chết tiệt, để bổn tiểu thư cắn răng chịu đau ra mở cửa cho, lại còn lấy túi đồ đập tôi, anh đi chết đi. Khoan, cứ xem túi đồ anh ta đập tôi là gì đã. Hả? Thuốc sát trùng. Bông băng. Urgo....... Sao anh ta biết tôi đang cần những thứ này? Chẳng lẽ..... chẳng lẽ anh ta biết cả rồi? Biết rồi sao không chịu nói sớm, hại tôi khi nãy đau khổ diễn vai “mỹ nhân ngư” ra mở cửa, đúng là.... ...... ....... cái tên đáng ghét, đáng ghét....
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-05-17 04:53

Chương 26: BẢN BETA CỦA HÀNH ĐỘNG SĂN ÁC QUỶ Ngày hôm sau đến rất nhanh, vết thương chết tiệt ở chân tốn bao nhiêu thuốc trị thương mà xem ra vẫn không ổn, tôi cũng đau buồn muốn chết đây... Buổi sáng đau khổ ăn hết bữa sáng, tôi bèn đứng dậy định đi học. vẫn phải làm ra cái vẻ đi đứng bình thường, cuối cùng tôi cũng gắng gượng đến cửa, tạ trời tạ đất, cũng may bác trai bác gái không phát hiện ra, he he (^O^) “lên xe!” Một giọng nói lạnh băng đột nhiên vang lên, khiến tôi giật nảy cả người. “Kim Thuần Hy, anh và tôi lúc nói chuyện có thể chào nhau một câu trước không? Nếu không biết có một người như anh sống trên thế giới này, tôi còn ngỡ có quỷ đang nói chuyện với mình đó!” Thật là... cái tên chết tiệt này! “Lên xe! -_-” “Không lên, tự tôi cũng đi học được!” Tôi không thèm sự thương hại của anh ta. Hừ!!! "Lên xe!!! Cái đồ đầu heo chết dẫm, đúng là đáng chết, anh ta dám xem tôi là cây chổi quét nhà, kéo xềnh xệch lên xe, tôi đã nói tôi không muốn làm chổi nữa mà. Oa oa, tức chết đi thôi! —p(>_<)q “Anh kéo tôi lên xe có ích gì cho anh? —>0<” Ngồi trên xe, tôi trừng trừng nhì, chuẩn bị dùng ánh mắt giết chết. “Đi khám bác sĩ!” “Cái gì?” “Khám bác sĩ!” “>0< Tôi... tôi tại sao phải đi khám bác sĩ??? Chân của tôi lien quan gì tới anh? Anh quan tâm hiểu quá rồi đó!!” “Đồ ngốc!!”
“Gì chứ? Anh... anh sao cứ gọi tôi là ngốc hoài vậy?” “Không muốn tôi gọi cô là ngốc thì ngoan ngoãn nghe lời, đi khám bác sĩ!” Tôi đã ngoan ngoãn nghe lời thật, không biết vì sao, có lẽ là do chân đau khó chịu đựng nổi chăng, đúng, chắc chắn là thế, nhất định do điều này. Lần đầu tiên ngồi xe bình yên như vậy, bỗng cảm thấy cái người trước mắt chỉ hơi lạnh lùng một chút, thực ra cũng không đến nỗi đáng ghét, có lẽ đối với dạng thiên tài này, tôi nên tìm hiểu sâu hơn, dù gì anh ta cùng đâu phải thần thánh! Đáng tiếc, kỳ hạn đã đến rồi! T_T Nhưng tâm trạng tôi sao bỗng có chút thương cảm? Chắc là do cái chân? Chắc là vậy! Chắc là vậy! Khám chân xong ra khỏi bênh viện, Tịnh Mỹ bỗng xuất hiện như hồn ma, cái tên này, đi làm đặc công được rồi đấy! “Hắn vừa đi!” Đây là ba chữ đầu tiên khi nó nhìn thấy tôi. “Hả-! Cái gì?” “Kim Thuần Hy!” Tịnh Mỹ chỉ chỉ nơi vừa đỗ xe. “Ồ! Tớ đã thua rồi!” Tôi biết nó đến chỉ để đợi câu này. “Hôm qua lúc thi đấu anh ta đã biết cậu bị thương rồi, hôm nay chủ động đến đưa cậu đến bệnh viện”. Tĩnh Mỹ chẳng đếm xỉa đến sự nhận thua của tôi. “Hả-! Sao cậu lại biết?” Tịnh Mỹ chắc không theo dõi tôi đó chứ? "Cậu chịu thua “(>0<) Tất nhiên không chịu rồi?” “Tớ ngốc à, chịu thua? Có phải lỗi tớ đâu, tại sao phải chịu thua chứ. Rõ ràng là cái đám mê trai kia giở trò quỷ! Là do bọn nó hết! Do bọn nó!!! Nếu không phải do chúng thì tớ đã cưa đả tên kia rồi!” “Thật sự cưa đổ anh ta!” Tịnh Mỹ vốn không ngó ngàng đến sự cam chịu của tôi, nói với vẻ nghiêm túc. “Gì chứ? Cái gì mà thật sự cưa đả?” Tôi hoàn toàn mù mờ. “Đề hành động săn ác quỷ thứ 100 của chúng ta thật sự viên mãn: Khiến Kim Thuần Hy bất chấp tất cả yêu cậu, cam chịu thay đồi vì cậu!” Đôi mắt Tịnh Mỹ lại đổi màu. “Hử ~ . ~?” “Sao nào? Không dám?” Tôi còn đang nghiên cứu đôi mắt Tịnh Mỹ, nó đã phóng thẳng vào tôi như tên lửa. “Ai nói tớ không dám, tớ đang cảm thấy bỏ cuộc thế này là quá đáng tiếc đây!” “Tất nhiên rồi!” “Tốt, vậy quyết định thế nhé!” “Hả-? Gì thế?” Tôi vẫn không hiểu gì hết. “Chúng ta làm một ”bản beta hành động săn ác quỷ“ cho cậu thời gian là một năm, đồng thời độ khó cũng tăng lên. Đẻ Kim Thuần Hy yêu cậu thật lòng, sau đó đá văng anh ta đi!” “0_0 Bản beta? Cũng chỉ có mỗi Tịnh Mỹ nghĩ ra. ”Vụ cá cược lần này chủng ta phải cá to hơn!“ Mỗi lần Tịnh Mỹ cười vẻ đáng yêu như thế đều rất đáng sợ. ”Cậu muốn thế nào?" Tôi hỏi ỉu xiu. “Nếu như tròn một năm mà Kim Thuần Hy vẫn không động lòng, có nghĩa là cậu thất bại. Thế thì phải chịu trừng phạt nghiêm khắc: trèo lên tòa nhà cao nhất trong trường Trung học Sâm Vinh, gào lên ba tiếng với toàn trường ”Quách Tiễn Ni là đồ ngốc!“” Trương Tịnh Mỹ, cậu ác lắm, biết rõ Quách Tiễn Ni đây trọng thể diện nhất, quá bằng không cho tôi sống yên ở Trung học Sâm Vinh rồi còn gì? “Thế nào? Không dám?”
>_< Ai nói chứ, tớ nhận lời cậu!” cắn răng, Quách Tiễn Ni mi không thể để mất mặt được!!! “Tốt, vậy cứ thế đi nhé! Cái tên mặt nhét mảnh thủy tinh vào giày cậu đang ở bên chỗ Tú Triết, có muốn đi xem không?” “Gì chứ??? Đưa tớ đi ngay!!!” Khoan khoan khoan khoan, tại sao lại bắt được mấy tên đó sớm như thế, chẳng lẽ Tịnh từ đầu đã... Tịnh Mỹ cười càng đáng yêu hơn. ^_^
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-05-17 04:54

Chương 27: Tình địch xuất hiện “Dinh ling ling...” Tiếng chuông hết tiết đáng yêu vang lên, tiết học chán đến nỗi tôi muốn chết quách đi cho rồi, cuối cùng đã qua, cả ngôi trường như thể món rau sống còn ướt đẫm bỗng được bỏ vào nồi lẩu nóng sôi sung sục, “lách tách lách tách” reo lên rất vui tai. Tôi uể oải nằm mọp trên bàn, cầm chiếc di động bảo bối lên bắt đầu chơi game. “Này, Tiễn Ni, chúng ta ra ngoài tắm nắng đi chứ nhỉ? ^0^” Không ngẩng đầu lên cũng biết là cô bạn Giai Liên ngồi cùng bàn đang nói với tôi. “Không”. Tôi bực bội quẳng ra một câu, ánh mắt không hề rời khỏi màn hình chiếc di động bảo bối. “Đi mà đi mà, ra ngoài phơi nắng đi, cứ ngồi mãi thế này mông sẽ to ra đấy”. “Cậu không biết à? Phơi nắng nhiều sẽ đen như than đó, da tớ vốn đã không trắng trẻo gì mấy, đúng là...” “Tớ vừa nhìn thấy Kim Thuần Hy ở hành lang đó”. “Hả? 0_0 Thật không? ở đâu? ở đâu?” Vừa nghe thấy cái tên này, tôi bèn nhảy nhổm lên khỏi chỗ ngồi như thể dưới mông có kim châm, nhào ra ngoài lớp học. Đừng lạ vì phản ứng quá khoa trương đó của tôi, tôi phải nắm bắt mọi thời cơ, theo đuổi! Theo đuổi! Và theo đuổi! Nhớ đến hình phạt khinh khủng nếu hành động săn ác quỷ bản beta bị thất bại, ý chí phấn đấu đã được kích hoạt... >_< Woa~, đúng là anh ta rồi! Khoan đã, bên cạnh anh ta sao ở chui ra một cô nàng yểu điệu thế kia, lại còn sóng vai anh ta bước nữa chứ, tiền lệ này trước kia chưa bao giờ có. Cô gái này, rốt cuộc là thần thánh phương nào? ?_? Khi mái tóc dài che khuất gương mặt cô gái ấy bị gió thổi hất ra phía sau, tôi ngẩn người, đôi mắt tôi lại được mãn nhãn một bữa tiệc hoa mỹ tuyệt luân. A_0! Ôi chao, xúy xúy, chết tiệt, thế gian này sao lại có một cô gái đẹp đến nhường ấy? Đúng là y bước ra từ trong truyện tranh ấy. Cô gái kia rốt cuộc là ai, sao tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Là học sinh trường chúng tôi sao? Tuyệt đối không thể, nếu phải thì ngày đầu tiên nhập học đã được vạn cặp mắt chú mục, vang danh thiên hạ như Kim Thuần Hy rồi. “Thuần Hy, tiết học lúc nãy có đề bài tớ chưa hiểu, cậu giảng lại cho tớ đi!” Là giọng nói của mỹ nữ đó ư? Chết tiệt, tôi ghét phải thừa nhận nó rất dễ nghe, tôi ghét phải thừa nhận nó yểu điệu đáng yêu như chim sơn ca ấy. Cô ta lại đang hỏi bài Kim Thuần Hy nữa chứ, lại còn gọi rất thân mật, hơn nữa vừa đi trên hành lang vừa hỏi vẻ rất khoa trương, chắc mong mọi người đều biết chứ gì, quá đáng! Bọn họ quen nhau từ khi nào thế nhỉ? Sao tôi chẳng biết tí gì hết vậy, tôi đã “sống chung” với anh ta rồi mà. ôi chao ơi- tức chết đi thôi!!! “Được rồi, về lớp đi rồi giảng”. 0_0! Trời đất, tôi không nghe nhầm đó chứ? Kim Thuần Hy trước nay vốn kiệm lời như vàng trước nữa sinh mà bây giờ lại nhận lời cô ta? Có nhầm không đó? Tôi dịu mạnh mắt mình! Hình như tôi nhìn thấy khóe môi anh ta vừa nãy còn hơn nhướn lên một chút nữa, chẳng lẽ anh ta đang cười với cô ta sao? Kim Thuần Hy chết tiệt! Kim Thuần Hy xấu xa! Kim Thuần Hy thối hoắc! Thế mà làm cái vẻ mặt như con cá ươn với tôi suôt ngày. Hừ!! Tức chết đi mất! Khi tôi ý thức được sự thiên vị quá đáng của anh ta, tôi như muốn phát điên lên. “Woa~, kim đồng ngọc nữ!!!” Không muốn biết cái tên chết dẫm nào nói ra câu này, tôi muốn chém nó quá. “Giai Liên, cậu có biết cô gái đi cùng Kim Thuần Hy là ai không?” Tôi cố làm ra vẻ tr “Ồ, nghe nói hôm nay mới chuyển đến trường ta đố, học lớp của Kim Thuần Hy”. “Gì chứ? Nhìn cái vẻ bình hoa kinh điển của cô ta, sao có thể học trong lớp hàng đầu của trường ta được? Cô ta theo nổi không?” “Nghe nói cô ấy là thiếu nữ thiên tài đấy, cậu tưởng lớp xuất sắc là có thể tùy tiện vào học được à?” Ồ! Thì ra là thế! Vậy nói trắng ra là một Kim Thuần Hy phiên bản nữ với trí tuệ và sắc đẹp vẹn toàn đó sao? Tôi cứ tưởng Thượng đế tạo ra một mỹ nữ như tôi đã cạn kiệt tâm lực rồi chứ, ai ngờ ông ta còn có sản phẩm ưng ý hơn. Buồn bực quá, đủng là buồn bực! Buồn bực muốn chết. “Hai người họ xem ra có vẻ rất thân nhau, chắc trước kia đã quen biết ấy nhỉ?” Tôi hy vọng đáp án là NO. “Chả biết, không chừng chỉ vừa gặp đã thân, vừa gặp đã yêu cũng nên”. Giai Liên chết tiệt, Giai Liên xấu xa, tại sao cứ nói những điều tôi ghét nghe mãi vậy? Đúng là! Trong lòng tôi đã rối ren quá rồi, nó lại còn thổi thêm gió vào lửa nữa. Buồn bực! Trời ơi, không phải chứ, hành động săn ác quỷ bản beta của tôi chưa làm gì được.nếu lại xuất hiện một tình địch đáng gờm thế kia, tôi thật sự sẽ bị thua cuộc thảm hại mất thôi! Huhu...
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-05-17 04:54

Chương 28: QUAN HỆ PHỨC TẠP: THANH MAI TRÚC MÃ Tâm trạng ngày hôm nay đã bị mỹ nữ tuyệt thế không biết chui ra từ nơi quỷ quái nào làm rối loạn tan hoang, cứ nhớ tới dáng vẻ thân mật của cô ta và Kim Thuần Hy là răng bắt đầu nghiến “ken két ken két” không ngớt rồi. >_< Tôi vốn ngỡ mình đã đủ xinh đẹp, luôn có khuynh hướng tự yêu bản thân, xem ra bây giờ phải chuyển sang khuynh hướng phỉ nhổ bản thân i. “Haizzz- bác gái, con phát hiện ra Thuần Hy vẫn thích những nữ sinh vừa thông minh vừa xinh đẹp!” Sau bữa tối lúc cùng rửa bát với bác gái, tôi vừa phát ra tiếng thở dài não ruột. Nhớ đến cô gái siêu cấp đại mỹ nữ lúc sang, tuy trong lòng không thích cô ta, song quả thực cũng đành phải thừa nhận cô ta và Kim Thuần Hy rất xứng đôi vừa lứa. Người có thể quyến rũ được Kim Thuần Hy đã xuất hiện rồi, không biết anh ta có thích cô ta không, tôi thật sự rất e ngại. “Đúng rồi, chẳng phải con cũng vừa thông minh vừa xinh đẹp đó thôi?” “Đâu có, con có thông minh đâu, bác gái không cần an ủi con, nếu con được xem là thông minh thì thế gian này chắc chẳng còn ai ngốc nghếch nữa, vả lại con cũng biết con vốn không xinh đẹp lắm!” “Bác nói con thông minh tức là thông minh!! Bác nói con xinh đẹp tức là xinh đẹp!!” “Ôi...” Tôi ủ rũ im lặng, tiếp tục rửa bát. “Tiễn Ni hôm nay con bị làm sao vậy? Chau mày ủ dột cứ như một bà già ấy. Có phải đã xảy ra chuyện gì khiến con không vui?” Bác gái há hốc cả mồm lẫn mắt ra nhìn tôi, hiếm khi bác nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của tôi lắm. “Dạ phải, xảy ra một chuyện lớn rồi. Hôm nay trường chủng con có một cô gái rất xinh đẹp đến học, không phải xinh đẹp bình thường đâu, mà dạng rất xinh đẹp siêu xinh đẹp vồ cùng xinh đẹp ấy, thành tích học cũng rất tốt, hơn nữa còn chuyển đến đúng lớp của Thuần hy. Thuần Hy chắc chắn sẽ bị cô ta mê hoặc, không chừng đã bị rồi cũng nên. Haizzz” “Sao lại phải than vắn thở dài, con cứ yên tâm đi! Nữ sinh dưới gầm trời này nhiều như thế, Thuần Hy có phải chưa gặp phải người vừa thông minh vừa xinh đẹp đâu. Nhưng lâu như vậy mà vẫn chưa có bạn gái, vì thế có thể nói, nó sẽ không dễ bị mê hoặc đâu!” “Nhưng lần này thì không giống mà, có vẻ dang rất có thực lực!” Nói thực lòng, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như thế, tuy nói là nhìn người không nên chỉ nhìn bề ngoài, nhưng niềm yêu thích cái đẹp thì ai ai cũng có mà! “Này, Thuần Hy về rồi kìa, tự con đi hỏi đi”. Bác gái ra khỏi nhà bếp rồi, một lúc sau lại thò đầu vào, nháy mắt với tôi, lại bồi thêm một câu... “Dù sao với bác, con là người tuyệt nhất. p(^o^)q cố lên nhé!” Nếu một ngày nào đó Kim Thuần hy cũng nói câu này với tôi thì chắc hay lắm. Trời ạ, sao tôi lại nghĩ vậy, Quách Tiễn Ni, rốt cuộc mi bị sao thế hả, sao lúc nào cũng không quên nhắc đến anh ta. Có phải đã lấn vào hành động săn ác quỷ quá sâu rồi hay không? Đúng, chắc chắn là quá sâu rồi! “A, Thuần Hy, anh về rồi hả!” Chân tôi không nghe lời mà chạy ra ngoài. Tuy phải hỏi anh ta như thế thì rất xấu hổ, nhưng tôi rất muốn biết mà! He he! “ừ”. “Hừm- ừ thì là, thì là...” Chết tiệt, đáng ghét quá, sao lưỡi của tôi cứ xoắn lại thế này? “Thì là thì là cái gì? Có gì thì nói nhanh!” Cái tên chết tiệt, nói chuyện có cần to tiếng thế không? Tôi có phải điếc đâu, đủng là... Tai tôi sắp bị thủng màng nhĩ đây này. Tên đáng ghét! Đáng ghét! “Gì thế hả? Kim Thuần Hy đáng chết, tại sao vừa quay về đã hung hăng với tôi, anh uống thuốc nổ hả?” “Tóm lại cô muốn nói gì? Không có thì tôi lên lầu đây! Thời gian của tôi rất quy giá!” “Tôi muốn hỏi cô gái vừa chuyển đến lớp anh hôm nay, cô ấy là...” “Ồ, cô ấy là Thôi Anh Ái, rất xinh đẹp đúng không?” Kim Thuần Hy đang định lên gác, nghe thấy tôi nói thế bèn dừng bước, nhìn tôi với nụ cười xấu xa. Gì chứ, anh ta còn nói cô ta đẹp nữa đấy, cũng chú ý đến vẻ bề của con gái nữa à? T_T Nhưng nói thế cũng đúng, cô ta quả rất đẹp mà. Ghét mình quá! Sao tôi nghe câu này lại thấy buồn quá vậy! Còn nữa, nhắc tới cô ta anh ta liền nở nụ cười, đúng là không chịu nổi. “Ồ, cô Thôi Anh Ái đó, có phải đối với anh...” Khó mở miệng quá, nhưng tôi rất muốn biết quan hệ giữa họ là gì. “Ôi, cô đang ghen đấy à?” Anh ta khoanh tay lại trước ngực, hỏi tôi với vẻ thích thú. “Không có... có đâu nào! Ai mà thèm ghen tuông chứ, anh cứ nằm mơ đi nhé! *>0<*” Tôi đang ghen ư? Cố lẽ, chắc vậy, nhưng tuyệt đối là do hành động săn ác quỷ hoàng kim của tôi thôi. “Thiếu nữ thiên tài Thôi Anh Ái! Đứng thứ hai trong kỳ thi toàn quốc! Không biết giỏi hơn đồ ngốc Quách Tiễn Ni bao nhiêu lần!” Cái tên chết tiệt, rõ ràng anh ta cố tình chọc tức tiii mà! Thành tích giỏ thì có gì hay ho chứ! Xinh đẹp thì có gì ghê gớm đâu! Đứng thứ hai toàn quốc lợi hại lắm sao? Tiii không ngừng thầm cổ vũ chính mình. Nhưng tôi đành phải thừa nhận, cái cii nàng tên Anh Ái kia đúng là lợi hại thật... Tiii chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười dịu dàng kèm chút tán thưởng khi nói đến ai đó của Kim Thuần Hy, vẻ mặt như thế tiii đã hoang tưởng trong đầu không biết bao nhiêu lần, hoang tưởng có ngày anh ta sẽ nói với tôi như thế, chắc chắn khi đó đã thích tôi rồi, nhưng không ngờ... Ghét quá, tai sao trái tim đột ngột đau nhói, thật sự là đau... T_T “Vậy, vậy anh cũng yêu ngay cii ấy rồi chứ gì?” Xin hãy nói “không phải” đi!! Xin anh... “Tại sao tiii phải nói cho cô biết? Có điều, chủng tôi đã quen nhau mười bảy năm rồi”. Ciing tác bảo mật quả nhiên anh ta làm rất tốt! Khoan đã anh ta nói cái gì phía sau ấy nhỉ? “A_A... Cái gì? Mười bảy năm?” Trời ạ, người ta đã quen anh ấy mười bảy năm rồi, tiii thì mới quen đây thôi, còn không đến hai tháng, về bất kỳ phương diện nào cũng không chiếm nải ưu thế, tiii thật muốn chết quách cho xong... “Nhà Anh Ái và à tôi là thế giao, từ nhỏ chủng tôi đã lớn lên cùng nhau, chỉ có điều ba năm trước nhà họ đã định cư ở Mỹ, gần đây vì công việc làm ăn của bố cô ấy nên mới về nước. Chuyện họ trở về tôi vẫn chưa nói cho mẹ biết”. Cười! Cười! Cười! Nụ cười đáng ghét kia lại thấp thoáng trên mặt anh ta! Đúng là đáng ghét! “Vậy... vậy hai người là thanh mai trúc mã hả?” ừ", vẫn là vẻ mặt gian xảo, trong ánh mắt rõ ràng đang đắc ý. “Chắc chắn anh rất thích cô ấy, đúng không?” Giọng tôi nhỏ đến nỗi tôi cũng không nghe thấy. Tôi đang đau buồn ư? Tại sao tôi phải nói cho cô biết?" Anh ta thản nhiên quay đi, để lại cho tôi một cái bóng có lẽ mãi mãi cũng không chạm tới được, mỗi lúc một xa, mỗi lúc một xa... Nước mắt... thế mà... đang không ngừng chuyển động trong tròng mắt... Quách Tiễn Ni mi đang làm trò gì thế hả? Hu hu... nước mắt đáng ghét, Quách Tiễn Ni đáng ghét...
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-05-17 04:55

Chương 29: Khóc không phải vì đau buồn Làm sao đây? Làm sao đây? Tôi phải làm sao mới ổn đây? Như thể ông trời đang cố ý đối đầu với tôi, trước mắt tôi bỗng xuất hiện một tình địch gần như hoàn mỹ. Chưa kể đến việc cô ta xinh đẹp, thông minh, hay cao quý, chỉ tình cảm thanh mai trúc mã mười bảy năm thôi, tôi đã không biết phải làm thế nào để thắng được. Đúng là chẳng có chút hy vọng nào, thật sự không có... Được rồi, không nghĩ nhiều nữa, đi tắm cái đã. Tôi bước vào nhà tắm. Nằm trong bồn tắm, cơ thể hoàn toàn chìm trong đám bọt bong bóng xà phòng, trong đầu từng cảnh tượng tôi và Thuần Hy gặp nhau nối tiếp nhau hiện lên như đang chiếu phim, nhưng tôi không thể nào tìm ra sự "động Thuần Hy với tôi. Thật không biết đến khi nào Thuần Hy mới thích tôi, nhưng cứ theo tình hình trước mắt thì mỗi lúc trở thành chuyện xa vời không chạm đến nổi. Haizzz~, buồn bực quá, đúng là buồn bực, bực mình đến nỗi muốn chết cho rồi... Cái tên chết tiệt Kim Thuần Hy rốt cuộc làm bằng gì vậy, sao mà khó theo đuổi thế không biết? Có lẽ, có lẽ toàn bộ đều là do Thôi Anh Ái, đều do cô ta cả... Mười bảy năm? Thanh mai trúc mã? Xinh đẹp? Thông minh? Môn đăng hộ đối? Bất kỳ điểm nào cũng có thể trở thành lý do để anh ấy yêu cô ta. tôi có là gì đâu? T_T Chẳng lẽ hành động kỳ này lại kết thúc trong thảm bại hay sao? Tôi không cam tâm, không cam tâm, thật sự không cam tâm... Đau quá... trái tim tôi đang nhói buốt... Quách Tiễn Ni, tự hỏi mình đi, mi bây giờ, và cảm hứng với Kim Thuần Hy, thật sự chỉ nằm trong một cuộc cá cược thôi sao? >_< Không biết, không biết, tôi không biết, thật sự không biết... Đầu óc hỗn loạn quá. Dậy đi chứ, hình như đã nằm lâu quá rồi! Ý? Sao kỳ vậy? Không phải chứ? Sao tôi lại quên mang áo lót rồi? Rõ ràng tôi nhớ đã đặt trong chậu quần áo rồi mà? Chắc không phải rơi trên hành lang chứ? Không thể, nhất định là vẫn còn trong phòng, đúng, chắc chắn là còn ở trong phòng, bây giờ đi lấy vậy. Tôi chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh người rồi vội vã chạy ra khỏi phòng tắm. Không sao đâu, tôi may mắn mà, chắc sẽ không đụng phải ai, vả lại, phòng tắm cũng khá gần phòng tôi, một lúc là tới rồi... Hả? “0_0”! " Ai ngờ vừa đi được nửa đường đã có một bóng dáng quen thuộc nhảy ra trước mắt tôi, nhìn kỹ lại, không phải chiếc áo lót tôi đang định tìm thì còn là gì? Sau đó, tôi nhìn thấy Kim Thuần Hy. Chiếc áo lót đang nằm trong tay anh ta, vẫn với gương mặt lạnh nhạt thờ ơ, anh ta nói với tôi... “Của cô phải không?” “Anh... anh lấy áo lót... của tôi... làm gì?” tôi nghĩgương mặt tôi lúc này còn đỏ hơn gan heo nữa. “Tôi lấy nó? Tự nó nằm trên hành lang thì có. Cô tưởng tôi có hứng thú với cái này à? Hoặc là, cô tưởng tôi có hứng thú với chủ nhân của nó? -_- Người mặc cái thứ này lên người, đừng nói là gợi cảm, mà thậm chí mỹ cảm của tôi sẽ bị hủy diệt sạch sẽ”. Không sai, chiếc áo lót đó của tôi số nhỏ, vả lại kiểu dáng cũng rất bình thường. Nhưng như vậy có quan hệ gì chứ, dù sao cũng là mặc bên trong thôi mà, mình thấy thoải mái là được, he he. “Chả sao, đẹp hay không cũng mặc kệ, chỉ cần thoải mái là được. He he”. “Thân hình hoàn toàn không có đường cong”. Cái gì? Tên chết tiệt này, anh ta dám nhìn chiếc áo lót của tôi xong rồi đưa mắt nhìn thân hình tôi sau tấm khăn tắm, sau đó lạnh lùng thốt ra câu đó. Tôi giật mình túm chặt chiếc khăn tắm hơn. Mắt của tên này không biết mọc kiểu gì, trình độ thưởng thức của anh ta rốt cuộc như thế nào, người nào cũng bảo dáng tôi rất đẹp mà, anh ta quên mất lúc kỳ hội thao tôi mặc bikini, tất cả đám nam sinh đều chảy nước dãi them thuồng sao? Cái tên chết tiệt này... đúng là không hiểu nồi anh ta... Dáng người tôi như vậy cho dù chúng ta có ở bên nhau, tôi cũng không bao giờ có hứng thú! Xem ra từ sau khi cô tốt nghiệp tiểu học chắc không lớn thêm nhỉ!" Anh ta lại còn kề sát đầu trước mặt tôi vừa cười gian xảo vừa nói, hơi thở nóng bỏng theo giọng nói phả vào gương mặt tôi vốn đã nóng hực. “*>0<* Cái gì chứ? Tên chết tiệt này! Tôi mới chỉ có mười sáu tuổi mà, mười sáu tuổi thì đòi có da thịt ở chỗ nào chứ? Đúng là... Cậu nghĩ ai cũng già sớm như cậu à?” “Mười sáu tuổi mà còn nhỏ à? Anh Ái lúc mười năm tuổi đã dậy thì hoàn toàn rồi”. Trời ơi, cái tên Kim Thuần Hy chết tiệt lại còn nhắc đến thanh mai trúc mã của anh ta, lại còn so sánh tôi với cô ta nữa chứ. Quái thật, sau anh ta biết lúc cô ta mười năm tuổi đã dậy thì hoàn toàn? Anh ta đã làm gì sao? Trời đất ơi, tên ác quỷ này, ác quỷ kinh khủng... "-( Nhưng mà, nhưng mà tại sao tôi không nói nổi cậu nào? “Ngày mai Anh Ái tan học xong sẽ đến nhà tôi.” Hả-? Ngày mai Thôi Anh Ái sẽ đến đây? Không phải chứ? Cô ta đến để làm gì? Chẳng lẽ bái kiến bố mẹ chồng nhanh thế sao? Cô ta nhìn thấy tôi có khi nào sẽ lên cơn điên không? Thì tôi“ sống chung” với Kim Thuần Hy - thanh mai trúc mã của cô ta mà “Học hỏi cô ấy nhiều vào”. “Tôi không học! Bây giờ tôi rất tốt, tôi rất hài lòng với chính mình! Anh dựa vào đâu mà bảo tôi học cô ta? Cô ta có gì đáng để tôi học chứ?” “Một cô gái như cô, chắc cả đời này cũng không gả được cho ai”. “Cái gì? Kim Thuần Hy chết tiệt! Quá đáng thật! Tôi gả cho ai thì lien quan gì đến anh? Sỉ nhục tôi thú thế cơ à? Nếu không muốn ở chung thì cứ nói thẳng đi, nói rã ra thì được thôi mà! p(*>o<*)q” Tôi mặt đỏ tía tai gào lên với hắn. Đúng là... lời anh ta nói tổn thương lòng tự trọng của tôi quá. “Chính xác! Nhìn thấy cô là tôi nổi nóng, không nhịn được ước muốn phải sỉ nhục cô!” Anh ta lại nói vậy. Cái tên chết tiệt này, tôi làm anh ta chán ghét thế sao... hu hu hu... tôi đau lòng quá đi mất... “Nếu không muốn tôi sỉ nhục thì cút đến chỗ nào tôi không nhìn thấy ấy!” 0_0” Đó là lời Kim Thuần Hy nói sao? Anh ta nói nếu không muốn bị sỉ nhục thì cút đến chỗ nào anh ta không nhìn thấy, anh ta thật sự căm ghét tôi đến thế ư, anh ta thật sự không muốn nhìn thấy tôi sao? Anh ta có biết câu nói này khiến tôi đau buồn đến nhường nào không, anh ta đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Thật sự, có lẽ, chắc chắn, tôi chưa bao giờ nằm trong phạm vi để anh ta suy nghĩ đến, chưa bao giờ... Hu hu hu... Nước mắt tôi lại rơi rồi, tí tách tí tách... một giọt hai giọt... Nhưng anh ta không nhìn tháy, chưa hề nhìn thấy... Bởi vì, anh ta luôn bỏ đi trước khi tôi xoay người, để lại cho tôi một bóng dáng lạnh lẽo, giống như khi nãy, anh ta nói xong câu đó bèn quay đi không thèm quay đầu lại... tôi đau lòng quá... đau quá... đau quá...--- ------ ---- >_<------
<< 1 2 3 4 5 ... 8 >>
Chia sẻ:
BBCode:

Link:
Thành viên: BOT, & 11 Khách ghé thăm!
Từ khóa: Truyện, Nụ, Hôn, Của, Quỷ,

Truyện Nụ Hôn Của Quỷ