XtGem Forum catalog
Truyện Nụ Hôn Của Quỷ | Truyện tình yêu | Diễn Đàn Truyện - Diễn đàn truyện - Xtseo.Xtgem.Com
<< 1 ... 3 4 5 6 7 8 >>
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-05-17 05:01

Chương 40: Ôn tập cá nhân
Địa điểm ôn tập được sắp xếp trong thư phòng lớn ở tầng 2. Một căn phòng rộng như vậy chỉ có hai chúng tôi, đúng là một cơ hội tuyệt diệu để phát triển mối quan hệ, nhưng tại sao, tại sao tôi cảm thấy căng thẳng một cách kỳ lạ vậy? Tôi bị sao thế này, quả nhiên là đứa nhát gan, sao lần nào cũng như thế? Chẳng lẽ, chẳng nhẽ tôi thích anh ta thật sao? Không thể nào! Không thể nào! Có lẽ vì chúng tôi đã từng hôn nhau ư? Phải, chắc thế rồi, nhất định là thế! Dù sao đi nữa thì cũng là hai lần mà, lần đầu lại là nụ hôn đầu của tôi, xem ra anh ta có vẻ đã quên từ lâu rồi... "Quách Tiễn Ni, cô không hiểu môn nào? Tôi và Thuần Hy cùng ngồi xuống bên một chiếc bàn lớn, anh ta nghiêng sang hỏi tôi, tay phải gác lên tay ừái tôi. Woa..Woa, tôi có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh ta, hơi nóng ấy rất dễ hâm nóng khuôn mặt tôi. Đáng chết, sao tim tôi lại đập nhanh thế chứ? Chắc anh ta không nghe thấy nhỉ? Chết tiệt, rõ ràng anh ta là người lạnh lùng, sao trên người lại có nhiều “điện” như vậy. “Hả? ờ, hừ hừ....hình như.... hình như đều không biết.” “Quả nhiên là ngốc!” “Gì? Anh nói gì?” tên chết tiệt, đúng là chết tiệt, sao cứ gọi tôi là ngốc mãi vậy. Tuy rằng tôi có hơi ngốc trong truyện học hành, nhưng đấy là do tôi bận tiến hành săn ác quỉ nên không có thời gian học mà, còn những mặt khác thì tôi rất thông minh đó >.< “Được rồi, đừng có gầm lên như hổ cái nữa, dậy từ môn tiếng anh vậy?” Gì nữa, tên đáng chết kia, lại đặt biệt danh cho tôi hả, tôi từ đồ ngốc biến thành hổ cái từ khi nào zậy? Chết mất thôi! Tức chết đi mất! “cô học thuộc từ mới của bài này trước đi đã” 0_0 Hả? Không thể nào, tôi có nhớ được chữ nào đâu. Mấy thứ khác thì tôi không chắc chắn, nhưng điểm này thì tôi đảm bảo, chắc như đinh đóng cột. Quả nhiên, quả nhiên từng từ mới trải ra trước mắt tôi T_T sắp ngất mất thôi. Chẳng nhớ được từ nào!!! Tại sao, tại sao tôi phải học tiếng Anh? Tôi đâu có muốn sống ở nước ngoài, chỉ cần biết cơ bản là được mà, chẳng hạn “em yêu anh” là “ai lớp vờ đu”, “em nhớ anh” là “ ai mít sờ đu”.... Hu hu hu... tế bào não vĩ đại của tôi dùng để vạch kế hoạch săn ác quỷ, chứ không phải chết chìm trong cái đống từ vựng vô duyên này. “Này, anh đừng có nhìn tôi chằm chằm được không >.< Tôi học xong sẽ báo anh biết.” Tôi vốn đã căng thẳng dưới ánh mắt uy hiếp của anh ta càng thấy căng thẳng hơn đương nhiên là không học nối rồi. Bó tay thôi, chẳng biết một cái gì., thế thì viết đi viết lại trên sổ vậy, biết đâu nhớ được thật thì sao. T_T T_T..... “Speech, speech, Kim Thuần Hy, Kim Thuần Hy, Kim Thuần Hy....” Tôi rất nghiêm túc viết ra từng chữ. Đang nhập tâm thì bỗng dưng anh ta thò đầu vào: “Cô viết cái gì thế?” "Thì là từ vựng mà! Tôi nhìn vào vở, ngây thơ. Khoan đã, sao tôi viết tên anh ta nhiều như thế từ khi nào vậy? Ngoài ba chữ đầu tiên là từ vựng thật, thì những từ khác đều là “Kim Thuần Hy” Ị Ị Ị Ị Ban nãy xảy ra chuyện gì vậy? Đầu tôi không bị ứng nước đấy chứ. Chẳng lẽ, chẳng lẽ tôi cứ nhớ anh ra mãi nên vô thức cứ mãi viết tên anh ta....? Nhưng không thể để mình mất mặt trước cái tên kia, tôi vội vã giơ tay che vở lại. “Đừng giấu nữa!” Anh ta hung hăng cướp lại, “Dám viết tên tôi xấu như thế à?” “Có xấu đâu? Do tên anh vốn xấu xí đấy chứ!” tôi tức giận! Hừ, cho dù tôi viết có xấu thật thì anh ta cũng không có tư cách nói tôi như vậy. “Thế thì, từ vựng tôi bảo cô học đâu rồi” “Hừm, ....cái đó....” Ghét quá, sao lại nói đến đám từ vựng đáng ghét kia chứ, biết rõ tôi chả nhớ được từ nào mà. “Quách Tiễn Ni, rốt cuộc cô đang làm gì thế hả?” Trong đầu cô chứ cái gì??? Hồ dính à?" Anh ta lên lớp tôi như giáo viên dạy học sinh, tôi cá là mặt tôi lúc này chưa bao giờ đỏ như thế. “Được, tôi dạy cô từng từ, nhớ rõ cho tôi! Không thuộc thì đừng mơ đi ngủ!” Anh ta bắt đầu chuyên tâm dạy tôi học, Kim Thuần Hy đáng chết kia, hư, lúc anh ta nồi điên hay tức giận vẫn đẹp trai quá. Cố lên, Quách Tiễn Ni! q(>-<)p Quách Tiễn Ni cố lên. Không thể để anh ta khinh thường mi, lúc thi tuyệt đối không để trượt môn nào, cũng tuyệt đối không được phụ lòng bố! Thế là, tôi cố gắng nghe, cố gắng nhớ, dần dần công phá từng từ mới đáng ghét kia...
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-05-17 05:01

Chương 41: Trong đôi mắt anh đang cô gắng che giấu điều gì
“Nào nào, tôi là một chú ủi con....” Tiếng chuông quen thuộc phá vỡ không khí học hành yên tĩnh hiếm thấy, di động tôi đang reo vang. Có nên nghe không? Nhưng tôi chưa thuộc hết từ vựng mà, nghe điện thoại phân tâm lắm, Kim Thuần Hy sẽ nổi điên mất. Tôi lén lút ngước nhìn Kim Thuần Hy một cái, đúng lúc thấy cái lườm đầy trong trắng của anh ta: “Đồ ngốc, di động cô đang kêu kìa.” “Đương nhiên, tôi biết ròi, Đây là anh bảo tôi nghe đây nhé!” Tôi đáp lại bằng một cái lườm tương đương, nhấc di động lên: “Alo? Ai đó?” “Tớ là Tú Triết đây, chẳng phải có hiển thị tên tớ đó thôi? Chắc không phải cậu quên nhập số điện thoại của tớ vào danh bạ đó chứ?” Bên kia văng đến giọng nói quen thuộc của Tú Triết. “Sao lại không lưu, tớ chỉ không nhìn màn hình hiển thị” tên này, bệnh nghi ngờ nặng thát. “Sao lâu quá cậu mới nghe điện thoại? Đang làm gì đó?” Giọng cậu ta có vẻ rát tức tối. “ờ, tớ đang học bài, bận lắm, rất tập trung nên không nghe được điện thoại. A_A” Tôi làm sao nói cho cậu ta biết nguyên nhân thật sự được. Chúa ơi, tha thứ cho con, con không có ý làm tồn thương tâm hồn non nớt của Tú Triết, mà đây là lời nói dối có thiện ý và tốt đẹp. Chết tiệt, Kim Thuần Hy đang nhìn tôi chằm chằm bằng cặp mắt mê hoặc chết người mà không đền mạng, đến nỗi toàn thân tôi cảm thấy ngứa ngáy quá. Thật là, sao lại nhìn tôi, làm cho tôi đang tiến hành giao dịch mua sản phẩm độc hại không bằng ý. Tên đáng ghét kia. “Cậu đang ở nhà Thuần Hy à?” “ừ, thì tớ nói câu biết rồi đó thôi” “Có phải đang ở cũng cậu ý không?” “Đâu có, làm gì...... sao thế được, tên ấy đâu có thích ở cùng tớ.” Tôi lại nói dối rồi, tại sao phải nói dối? Sợ Tú Triết biết được sự thật sẽ tức giận ư? Tại sao tôi phải quan tâm đến việc cậu ta có giận hay không? Rốt cuộc tôi quan tâm đến cậu ta nhiều hơn hay Kim Thuần Hy nhiều hơn? Tôi thích cậu ta hơn hay Kim Thuần Hy hơn. *>.<* trời ơi, sao tôi lại như thế? sao lại thành ra như vậy? Có phải tôi lăng nhăng không? Không thế nào....... “Tớ có một chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu.” “Gì thế” “Trước đây tớ cũng nói rồi, cậu Thuần Hy nữa, dọn đến nhà tớ đi, tớ đã bàn với bố mẹ rồi, họ không có ý kiến gì?” “Cái gì? Không được.” Sao tôi có thể dọn đến nhà cậu ta được? Khó khăn lắm tôi mới có được cơ hội ngàn vàng có một này, tôi tuyệt đối không bỏ cuộc, không bỏ cuộc, không bỏ cuộc. “Tại sao? Rốt cuộc là vì sao? Tại sao cậu không chịu? Nhà tớ có thua kém gì nhà cậu ta đâu?” Trong điện thoại lại vẳng đến tiếng gào thét như giết heo của Tú Triết, màng nhĩ của tôi chút nữa thì thủng mất, chắc là Thuần Hy chắc cũng đã nghe thấy. “Đây là quyết định của bố tớ, chỉ có để tớ ở nhà họ thì bố mới yên tâm.” “Tại sao nếu ở nhà tớ thì không yên tâm chứ? Chẳng nhẽ bố cậu sợ tớ ăn thịt cậu.” “Bố anh ấy và bố tớ là bạn bè lâu năm, mẹ anh ấy và mẹ tớ cũng vậy, nên bố tớ rất tin tưởng bác trai. Còn bố cậu? Bố cậu và bố tớ có quan hệ gì chứ? Bố tớ vốn không quen biết bố cậu.” , “Con người đều đi từ không quen biết đến quen biết mà, cậu đưa số điện thoại bố cậu cho tớ, tớ sẽ nói bố tớ gọi cho bố cậu ngay để quen nhau, yên tâm đi, khả năng xã giao của bố tớ thì khỏi chê.” Ặc ặc, cái tên dai nhách này, không đạt được mục đích không chịu thôi à? “không được, tuyệt đối không được!” Tôi nói như đinh đóng cột, không ác một tí thì sao hoàn thành mục tiêu. “Tại sao? Tại sao chứ? Rốt cuộc là vì điều gì?” Tiếng hét giết heo của Tú Triết lại bắt đầu. Tên điên này, tôi muốn ngất đi mất thôi, thôi dứt khoát đi, tôi hạ quyết tâm, cúp điện thoại luôn, sau đó tắt máy, tên này thật là.... .... “Nghe tiếp đi, sao không nghe nữa, Tú Triết chưa nói hết mà” giọng nói lạnh lẽo của Kim Thuần Hy vang lên. “Sao.... sao anh biết là Tú Triết” “Giọng cậu ta to như thế, điếc còn nghe được nữa là....” “Cậu ta bảo cô dọn đến nhà cậu ta ở, sao cô không đi?” Anh ta tiếp tục hỏi. “Chẳng phải tôi vừa nói đấy thôi? Là vì bố tôi mà, tôi phải nghe lời bố.” “Chỉ là vì nguyên nhân đó thôi à?” “■>.<*” Đương.... đương nhiên, chẳng nhẽ anh nghĩ tôi có ý đồ gì khác?" tên chết tiệt này, tại sao, tại sao không tin lời tôi nói? Tôi không đáng tín thế sao? Chắc anh ta không nhìn ra nguyên nhân thật đấy chứ. “Không biết.” “ không biêt còn nói?” “Thực ra cậu ta gọi điện cho tôi cũng có nói chuyện đó, hai người rất hợp nhau, như một đôi hoạt bảo vậy.” Gì chứ, đó là lời Kim Thuần Hy nói sao? Anh ta nói tôi và Tú Triết hợp nhau? Anh ta muốn tác thành cho chúng tôi ư? Sao lại có ý nghĩ như vậy? Sao anh ta có ý nghĩ như thế chứ. Tại sao..... tại sao tôi không nói nổi câu nào? Tại sao....tại sao trong lòng lại khó chịu như thế. “Tú Triết là bạn thân nhất của tôi, cũng là duy nhất, ngoài mặt cậu ta tò vẻ ưa ngạnh khóc chịu, thực ra nội tâm rất đơn giản, rất thành thiện, quan trọng là, cậu ta là kẻ cố chấp, một khi yêu ai thì sẽ rất nghiêm túc” “Tại sao lại nói với tôi những lời này, anh ta muốn gán ghép chúng tôi thật ư?” Kim Thuần Hy, tại sao anh lại phải làm thế? Tôi vất vả khó nhọc theo đuổi anh bao lâu, để nghĩ ra những chiêu theo đuổi anh mà tế bào não cũng muốn chết theo, mà anh lại muốn đẩy tôi đi với kẻ khác. Chẳng lẽ anh không có một chút tình cảm nào với tôi sao? Một chút xíu xiu cũng không có sao? Hu hu hu hu hu....tôi đau buồn quá! đau buồn thật sự. Tuy rằng, tuy rằng Tú Triết cũng rất tốt. >_< "Anh muốn nói "Đôi xử tót với cậu ý! Đôi mắt đen rất đẹp của Thuần Hy nhìn tôi, ánh lên sự nghiêm túc chưa bao giờ có. Nhưng tại sao, tại sao tôi lại như nhìn thấy trong đôi mắt ấy có một thứ khác lạ, một thứ gì đó đang cố gắng che giấu.... Đôi mắt anh ta sâu quá, sâu đến không thấy đáy, tôi nhìn thấy gương mặt mê muội của mình trong đôi đồng tò đen nhánh ấy... “Sao? Cái gì mà đối xử tốt? Tôi đã quá tốt với cậu ý rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Tôi không hiểu lắm.” “Không hiểu thì thôi, tôi cũng không mong gì đồ ngốc như cô có thể hiểu được.” “Cái gì? Sao cứ bảo tôi ngốc hoài vậy?” Cái tên này đáng chết thật. “Được rồi, làm bài đi!” Anh ta ra lệnh bằng cái giọng không cho phép cự tuyệt. Đương nhiên tôi chỉ có nước ngoan ngoãn phục túng, bây giờ anh ta là thầy của tôi mà, tuy rằng chỉ hơn tôi có hai tuổi.
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-05-17 05:02

CHƯƠNG 42: HA HA! TÔI ĐỨNG THỨ 89 TRONG TOÀN CẤP!
Tháng này, có những ngày mà tôi - thợ săn ác quỷ ai thấy cũng yêu - Quách Tiễn Ni này cảm thấy đau khổ nhất trong suốt 16 năm, còn đau khổ hơn cả cái năm bị Trương Tịnh Mỹ bắt học năm trăm bài thơ nữa. Bởi vì - Kim Thuần Hy vốn là một tên ác quỷ, còn hơn cả Trương Tịnh Mỹ! Mỗi lần tôi len lén chuồn ra ngoài đi chơi, hoặc gọi điện cho Tịnh Mỹ để kể khổ, Kim Thuần Hy lại xuất hiện sau lưng tôi đột ngột như oan hồn, mặt đanh lại và khe khẽ thốt ra hai chữ lạnh lùng: “100 hạng đầu”, có hứng chí đến đâu cũng sẽ bị đẩy xuống mười tám tầng địa ngục, đành phải ngoan ngoãn quay về phòng gặm sách. Song những tháng ngày địa ngục cuối cùng cũng qua, thành tích thi thử giữa kỳ sẽ được công bố vào toa n Bắt đầu từ sáng, trên ghế như có mọc kim vậy, rất khó chịu, tim đập thủm tìiụp còn ghê hơn lúc Thuần Hiến húp canh xì xụp nữa, đến giọng gầm rú như sư tử của bà giáo mặt bánh bao cũng không đánh thức nổi tâm ưạng ủ rũ của tôi. “-0- Quách -O- Tiễn -O- Ni!” Khi gương mặt đầy nếp nhăn của mặt bánh bao phóng to ra gấp 100 lần, cuối cùng tôi cũng nhận ra sự tồn tại của bà. Giai Liên ngồi cùng bàn thì thầm bảo, Mặt bánh bao đã gọi tôi 38 lần rồi. “Em ra góc tường trồng cây chuối đến hết giờ cho tôi!” Biết ngay sẽ nói câu này mà. Lần đầu tiên nhận ra sự thấu hiểu lòng người của Mặt bánh bao, tôi vô cùng cảm kích mà đi đến góc phòng trồng cây chuối, ít ra cũng có chuyện khiến tôi làm cho qua thời gian chờ đợi. He he! vẫn là tàn khốc, vẫn là đã đến thời gian công bố rồi. T_T Tôi theo thói quen nhìn từ cuối bảng lên, tên của đứa bạn học lần lượt xuất hiện, song không hề có tên tôi. Tóm lại tôi xếp ở đâu???? Bồ tát ơi, xin hãy phù hộ cho con, tuy Quách Tiễn Ni con có nhiều lần tỏ ra mất tin tưởng Người, xin Người đại nhân đại lượng, chỉ cần con vào được 100 hạng đầu, con sẽ ngày ngày cầu khấn cho Người! “Tiễn Ni, cậu làm tớ mát mặt ghê đó!” Tịnh Mỹ đã lâu không gặp, nay xuất hiện đột ngột bên cạnh, “Cậu khiến bọn mọt sách lóp A ngạc nhiên vỡ cả mắt kính, trở thành học sinh đầu tiên của lóp E lọt vào 200 hạng đầu toàn trường.” 0_0“... 200 hạng đầu? Tôi nhào đến trước bảng thông báo, nhìn thấy trên đó chễm chê viết ”Quách Tiễn Ni lớp E033: hạng 189." “Ôi trời ơi Bồ Tát kiểu gì thế!” Tôi nhìn thấy kết quả mà đờ đẫn, sau đó chỉ vào bảng thông báo mắng: “Tớ phải xé nát nó!” Mất công tôi cầu khấn van xin nãy giờ, lại còn không chịu giúp tôi, tôi phải đốt sạch cái chết đi mất!! “Quách Tiễn Ni, em đúng là niềm tự hàóp E033 chúng ta! Ị” Thầy chủ nhiệm hói đầu lớp tôi nước mắt nước mũi đầm đìa chạy đến, chặn bàn chân tôi đang giơ lên chuẩn bị đạp bảng thông báo. “Thầy tránh ra cho em, em phải hủy cái bảng này.” Đùa à, để Kim Thuần Hy nhìn thấy thành tích này, tôi còn mặt mũi nào sống nữa. “>_< Không được, đây là niềm tự hào của chúng ta, phải đi vào lịch sử trường mãi mãi!” Thầy hói túm chặt tay tôi, “Đừng như thế mà, hạng 89 huy hoàng của lớp ta!” “Hử-? Thầy lặp lại lần nữa...” Chân tôi như bị ếm bùa, dơ ra giữa không trung, rồi quay phắt lại thầy hói...“ ”Thầy nói em hạng bao nhiêu?" “89 mà, cuối cùng thầy có thể nở mày nở mặt với thầy cô lóp A rồi. Ha ha! Ha ha!” Thầy hói tiếp tục: “Cái bảng này do họ nhìn nhầm hạng của em đấy, thêm vào một số ”1“.” Tôi vui quá, vui quá... huhuhu... ô, con xin lỗi, Bồ Tát, không ngờ Người thích đùa như vậy, cho con một niềm vui bất ngờ... Không đúng, niềm vui to lớn này do Thuần Hy cho tôi mới đúng. Phải, Thuần Hy cho tôi. Tôi, muốn ôm anh ta khóc một trận quá. “Thuần Hy- Thuần Hy-! ~^O^~” Nhìn thấy bóng dáng đẹp trai trong đám người lố nhố, tôi không kìm lòng được đuối theo. Sao? Anh ta cũng đang nhìn bảng thông báo? Thành tích của năm thứ ba chang phải dán ở khu vực khác hay sao? Thuần Hy nghe thấy tiếng tôi bèn từ từ quay lại, nói bằng giọng lạnh lẽo thường thấy... chuyện gì thế?" “Tôi được xếp thứ 89, tôi cảm ơn anh nhiều lắm!” Tôi quên hết tất cả, nắm lấy tay anh ta. Kim Thuần Hy như không nghe thấy, gương mặt lạnh lùng khẽ nhăn lại, tự nhiên nói một câu... “Hễ vui mừng là cô lại tùy tiện nắm tay người khác à?” “Tôi có tùy tiện đâu? Này, tôi được xếp thứ 89 đấy!” Tôi buông tay anh ta ra, tự tin tràn trề nhìn anh ta để đợi được khen ngợi. “ừ.” Kim Thuần Hy nhìn tay đãng đáp lại một tiếng. A_O“ Gì thế? ừ? ”ừ“ một tiếng là xong? Không thể chứ? Thành tích tôi vất vả đốt đèn học ngày đêm thoát xác đổi xương thế này, người đầu tiên tôi báo là anh ta, thế mà ”ừ" một tiếng là qua ư? Kim Thuần Hy đáng chết, anh khen tôi vài câu thì lưỡi anh thoái hóa hay sao? Đúng là... tên đáng ghét, hình như tôi mãi mãi không bao giờ có được thứ mình muốn từ anh ta, nhưng, nhưng tại sao tôi lại quan tâm đến thái độ của anh ta làm gì... “Anh thì sao? Thành tích của anh công bố chưa? Có phải vẫn đứng đầu toàn trường?” “ừ.” -_- “Sao lại là ”ừ“ nữa?” “ừ tức là đúng! Đơn giản thế mà cũng không hiếu, đúng là đồ ngốc.” “Tôi có nói tôi không hiếu đâu, ý tôi là sao hai câu trả lời của anh đều là 'ừ', có vẻ kỳ quặc quá!” Tôi nổi giận đùng đùng hét lên. Tên này rốt cuộc bị sao vậy nhỉ? Sao mà mỗi lần tôi vừa định đối xử với anh ta tốt một chút, anh ta đã có cách chọc tôi tức điên lên. “Tan học xong thì về nhà sớm, đừng có lạc đường.” Thuần Hy bỗng quang lại một câu rồi quay người đi mất. “Hả?” Khoan đã, anh ta vừa nói gì? *A_0* Anh ta nói “Tan học xong thì về nhà sớm, đừng có lạc đường”, có phải anh ta nói thật không? Đang quan tâm đến tôi ư?... “Kim Thuần Hy, tôi có phải đứa trẻ học mẫu giáo đâu, sao lạc đường được! p(>o<)q Anh đứng lại đó, tôi bảo anh biết, lần này tôi thi tốt như vậy không liên quan gì đến anh, là do tôi thông minh, chỉ là trước kia chưa chăm chỉ thôi! p(>o<)q Hư-!” Tôi hét với theo sau bóng anh ta, Bồ Tát chứng giám, không phải tôi không muốn chung sống hòa bình, mà là do anh ta quá đáng mà! Có điều, chỉ cần anh ta quay lại xin lỗi, tôi cũng có thể tha thứ. Trời ơi, Bồ Tát linh thật đấy, anh ta quay lại thật, tôi hoan hỉ đợi anh ta lên tiếng xin lỗi. “Còn việc gì” Tôi mỉm cười, cố gắng tỏ ra vẻ ưu mỹ để biểu hiện sự độ lượng của Thuần Hy nhìn tôi, không nói gì, rồi vô cùng tao nhã đưa một cánh tay thon dài và trắng trẻo ra với tôi... Trời anh ta làm gì thế? Muốn tôi lên nắm lấy tay anh ta hay là mời tôi đi ăn trưa? Đây là nghi lễ độc đáo của quý tộc hay sao? Giống như tư thế của hoàng tử mời cô bé lọ lem khiêu vũ ấy, ôi mộng ảo của tôi—. Tôi phải làm gì đây, tiến lên đưa tay cho anh ta ư? Hay là... * A_O* “Đồ ngốc, ngẩn ngơ cái gì? Trả ảnh cho tôi!” Thì ra là thế. Hu hu hu... hiện thực tàn khốc quá, tại sao mơ và thực luôn cách xa nhau đến thế? Tại sao??? >_< “Ảnh à, không mang theo.” “Hôm nay tan học về trả lại cho tôi.” "Ờ “Lau nước bọt của cô đi.” Thuần Hy nói xong bèn quay người bỏ đi. Hả? Gì chứ? Không thể nào? Chắc không đến nỗi mất mặt thế chứ? Tôi e dè đưa tay lên khóe môi mình thứ xem sao... Kim Thuần Hy đáng chết, lừa tôi! Làm gì có nước bọt đâu? Tức chết đi mất! Tôi giống đám mê ưai kia lắm à? Tên đảng ghét, đáng ghét! Buồn bực quá, nhìn thấy kỳ hạn kết thúc của hành động săn ác quỷ bản beta đang từng ngày một kết thúc, mà quan hệ giữa tôi và Thuần Hy hình như chẳng chút tiến triển, làm sao đây? Làm sao bây giờ? Phải làm sao mới tốt được? T_T Tôi cảm thấy mình như đã sức cùng lực kiệt Cái tên chết tiệt, rốt cuộc anh ta thích dạng con gái nào chứ, tại sao tôi vắt kiệt tinh thần ra theo đuổi anh ta mà chẳng chút hiệu nghiệm? chẳng lẽ tôi không có sức quyến rũ đến thế ư? Không thể nào, chẳng lẽ tôi không có sức quyến rũ đến thế ư? Không thể nào, chẳng lẽ 99 mục tiêu săn ác quỷ đại thành công cáo rầm rộ trước kia chỉ là một giấc mộng đẹp? Hay là... hay là anh ta không hề có chút hứng thú gì với con gái? Cái gì? Đồng tính? Tiễn Ni ơi, mi đang nghĩ cái quái gì vậy, nếu chàng trai vô cùng tuấn tú thông minh tuyệt đỉnh cửu thế vô song kia là GAY thì chắc toàn bộ con gái trên thế giới sẽ nháy lầu mất Quách Tiễn Ni, rốt cuộc đầu óc mi làm sao thế hả? Trước kia chẳng phải mi đối phó với đám nam sinh kia vô cùng nhanh nhẹn và dứt khoát như uống nước đó sao? =_= Tại sao, tại sao lại ra nông nỗi này? Phải rồi, tại sao lần này lại như vậy? Tôi cũng không biêt, thật sự là không biết...T T
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-05-17 05:02

CHƯƠNG 43: ĐAI HỘI CHIẾN HỌC THÊM TOÀN LỚP
Khi tôi u sầu ủ rũ quay trở về lóp học, phát hiện lớp E033 của tôi tràn ngập bầu không khí u ám xám xịt, từng người từng người không nghịch ngợm đùa giỡn như bình thường, mà đều vùi đầu vào học rất khổ sở, xung quanh vang lên tiếng “haizzzzzzz” rất thảm não, thì ra lần thi này ngoài tôi ra, những đứa khác đều tệ hại. “A~! Không thể nào? Vậy chẳng phải cả lóp chúng ta đều phải lưu ban? Vậy chả phải chỉ có mình tớ tiếp tục học lên ư?” Tôi kêu lên thảm thiết. “Gì? Cái gì mà lưu ban? Cậu nghe ai nói vậy? Cái quy định kia vốn không nhằm vào lớp rác rưởi chúng ta đâu.” Một bạn nhìn tôi đang sầu khổ với vẻ lạ lùng. “A! Thế à?” Biết sớm là thế thì hà tất tôi phải liều mình học bài! Ôi ười ơi-, giai đoạn ôn tập đau khổ của tôi ơi... Nhưng chẳng ai thèm đếm xỉa đến tâm ưạng của tôi, trong lóp im phăng phắc, chỉ có tiếng bút đè lên trang giấy “rèn rẹt”, hiệu trưởng mà nhìn thấy cảnh tượng một lớp trước nay không sợ ười không sợ đất như lớp tôi chăm chỉ như thế, chắc chắn sẽ cảm động đến mức phải bệnh tim mất. Cuối cùng, cô bạn cùng bàn với tôi, Giai Liên ném sách sang một bên, gào lên với vẻ mặt mất bình tĩnh: “Chịu không nổi nữa, không hiểu gì hết!” “Làm sao đây? Tớ chưa bao giờ nghiêm túc chăm chỉ đến như vậy, nhưng vô hiệu!” Bạn A than vãn. “Muốn thông qua kỳ thi giữa kỳ sau đó chắc chắn là không thể rồi.” Bạn B ôm lấy đầu ủ rũ. Tiếng nói của toàn lóp đều l bốn chữ: cúi - đầu - ủ - rũ. “Hừm-, mọi người đừng buồn bực quá, chúng ta chỉ cần cố gắng thì sẽ có hy vọng mà!” Nhìn thấy mọi người thất vọng, ít ra tôi cũng phải cỗ tinh thần cho họ chứ. “Quách - Tiễn - Ni!” Đôi mắt Giai Liên vụt sáng như nhìn thấy vị cứu tinh, “Lần này cậu thi giỏi quá, nghe nói Kim Thuần Hy giúp cậu học à?” “He he, cũng chả có gì, ít nhiều gì thì anh ta cũng giúp tớ được chút chút!” Tôi sờ sờ gáy mình với vẻ ngượng ngùng. “Tiễn Ni, người chính nghĩa như cậu không thể thấy chết mà không cứu chứ!” “Đương nhiên, ai chẳng biết Quách Tiễn Ni này là người chính nghĩa nhất toàn trường Sâm Vĩnh!” Tôi tự tín vỗ vỗ ngực mình. “Thế thì, xin cậu nhờ Kim Thuần Hy dạy chúng tớ học đi! A_A” A_0 What? Đang kể truyện cười thế giới à.... ... “Chuyện này...” “Toàn trường Sâm Vĩnh chỉ có Quách Tiễn Ni cậu là lợi hại nhất, ngoài cậu ra thì chẳng ai làm nổi.” “Đương nhiên, nếu không làm được thì tên Quách Tiễn Ni sẽ bị viết ngược...” Khi tôi nói đến đây, nhìn ánh mắt ngưỡng mộ nhiệt tình cùa đám bạn trong lớp, tôi biết là ... Quách Tiễn Ni, mi tiêu rồi!!! Trương Tịnh Mỹ kia còn thấy chết không cứu, đúng lúc tôi gọi điện than vãn với nó, nó lại còn lạnh lùng quang cho tôi hai chữ: “đáng đời!” Woa a ~ Quách Tiễn Ni mi không biết chọn bạn mà chơi!!! T_T Bó tay rồi, vì thanh danh của tôi, vì đồng bào của tôi, vì lời hứa danh dự của tôi, làm tới thôi!!! Thế là, tan học xong, tôi lấy hết can đảm dẫn cả lóp đến nhà Thuần Hy. Còn tôi thì nấp trong phòng để nhìn trộm. Tôi không dám tưởng tượng cảnh sau khi Thuần Hy trở về, tôi phải chuấn bị sẵn sang, bảo tồn lực lượng trung kiên nhất của lóp E033, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì lực lượng trung kiên nhất là tôi đây, sẽ không ra mặt. Thuần Hy vừa vào đến nhà, một đám đang ngồi kia “xoạt” một tiếng đứng phắt dậy cung kính... “Anh Thuần Hy về rồi!” Từng nụ cười nở ra rạng rỡ như ánh mặt ười... “Thuần Hy, đây là các bạn của Tiễn Ni, đến để thăm con!” Giọng nói của bác gái hình như rất hào hứng. “Anh Thuần Hy, xin anh giúp lóp chúng em học thêm với!” Toàn thể các bạn nhất loạt đồng thanh, uy chấn thiên hạ! “Thuần Hy, mẹ vui quá, đây là lần đầu tiên có nhiều người thế này đến nhờ con giúp đó, Thuần Hy của chúng ta có duyên quá nhỉ!!!” Bác gái cười đến nỗi mắt híp lại thành một đường chỉ. “-0- Quách _0_ Tiễn -O- Ni! Cô cút ra đây ngay cho tôi!” Kim Thuần Hy gầm lên. Không thể nào? Chẳng lẽ anh ta phát hiện ra tôi rồi? 0_0” Tôi đành phải ngoan ngoãn cút ra, không, đi ra chứ. Hừ-, làm phách cái gì, tôi không sợ anh!!! “Cô quá đáng thật!!Í” Kim Thuần Hy bây giờ giống như một ác quỷ đang nổi giận. “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...” Tôi đành rối rít xin lỗi. “Anh ... anh là chúa cứu thế của chúng tôi... Chỉ cần anh bỏ chút thời gian là có thể cứu vớt tương lại bao người rồi, mọi người sẽ biết ơn anh lắm..." Để giữ vững thanh danh không gì không làm được của tôi phải hi sinh bản thân, dỗ ngọt tên ác quỷ này giúp mọi người học mới được. “Tôi phải ra ngoài!” Anh ta vừa nói vừa bỏ đi, Kim Thuần Hy đáng chết, đúng là máu lạnh, không hề có chút xúc động. Sao tôi để anh ta đi được, tuyệt đối không! Tôi lao vụt ra như tên bắn, giữ lấy cánh tay anh ta... “Sao anh lại bỏ đi như thế được chứ? Sự sinh tồn diệt vong của bao nhiêu người đang nằm trong tay anh... Dù gì nể tình chúng ta đã từng hôn nhau hai lần...” "Quách Tiễn Ni, cô câm miệng. “0_0 Woa ~ woa ~ woa...?” Sự ngăn chặn của Thuần Hy mất tác dụng rồi, tiếng hét vui sướng của bác gái đã tràn ngập cả tòa nhà, vang vọng không ngớt, xua đuổi không đi... "Thật không? Thật thế à? Hai đứa đã hôn nhau hai lần hả, Thuần Hy con đúng là không phụ lòng mong mỏi của mẹ.. "Thuần Hy à, con phải có trách nhiệm với Tiễn Ni, hôn nhau hai lần xem như là vợ một nửa rồi, làm gì có chuyện không giúp đỡ vợ mình, he he he...” “Đủ rồi...” Nghe thấy Thuần Hy thốt ra hai chữ này, tôi biết là mình đã thắng, tôi nhìn thấy bác gái giơ hai ngón tay chữ V thắng lợi với tôi. Kết quả mười mấy người bao vây Thuần Hy trong phòng khách, chăm chú nghe như mấy đứa nhóc ở nhà trẻ nghe thầy giáo kể chuyện vậy. Nhìn kỹ Thuần Hy đang giảng bài thao thao bất tuyệt, tôi thấy anh ta cũng giống thầy giáo lắm, dáng vẻ anh ta giảng bài đúng là đẹp quá, quá phong độ, xem ra thầy cô trường chúng tôi sắp thất nghiệp rồi. He he. Tôi e rằng trước đến nay anh ta chưa bao giờ nói nhiều đến thế như lúc này. Ha ha! He he! Yeah- tuyệt quá! Tôi thắng lợi rồi! Tôi thắng rồi! Quả nhiên, quả nhiên trong thiên hạ không chuyện gì mà Quách Tiễn Ni tôi đây không làm được! ha ha! Ha ha ha ha! Ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha.... .... ^0^... ......
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-05-17 05:03

CHƯƠNG 44: CUỘC TRÒ CHUYỆN KỲ QUẶC
Mấy tiếng sau, bạn học từng đứa từng đứa rời khỏi với vẻ hài lòng. Nhìn thấy ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ tôi lúc ra về, trong lòng đúng là sung sướng làm sao. Ha ha! Muộn rồi, tôi cũng phải đi ngủ thôi! Trước khi lên gác, tôi quay nhìn Thuần Hy ngồi trên Salon, mệt rũ rượi, anh ta đang tức giận nhìn tôi: “Này, này, cô cứ thế mà đi à?” Giận cái gì chứ? Người tài là để phục vụ chúng sinh mà. Nhưng tôi vẫn phải làm ra vẻ vô cùng có lỗi. “A_A Xin lỗi mà, hôm nay làm phiền anh quá!” "Cô biết đã làm phiền tôi thì phải bồi th chứ. "Hừm-? Bồi thường... Bồi... bồi thường thế nào? “Xoa bóp!” “X.. .xoa bóp????” tôi có nghe nhầm không? “Thế nào? Không biết?” “Còn lâu! Tôi có gì mà không biết? Chuyện nhỏ như con thỏ!” Xì- thì bóp vài cái, xoa vài cái trên vai thôi mà! Muỗi-! Tôi e dè đặt hai tay lên vai anh ta, cố gắng điều khiển cho hai tay mình nhẹ nhàng dịu dàng. Lần đầu tiên chạm vào vai của con trai, quả nhiên khác xa con gái... *—* Thuần Hy mở một nút ở cổ áo, dựa người chếch vào ghế, nhắm mắt lại để tôi xoa bóp. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ lười nhác này bao giờ, nó khiến tôi nhớ đến chú mèo con mà hồi nhỏ đã từng nhận nuôi, và cũng là lần đâu tiên tôi dùng đến tò “rã rời” để chỉ anh ta. “Tại sao phải giúp họ?” Anh ta không nhìn tôi mà đột ngột thốt ra một câu khiến tôi giật nảy mình. “Hử-? Tại... tại sao nhỉ? Đương nhiên vì họ đều là bạn của tôi rồi! he he!” Sao lại hỏi câu kỳ quặc thế! “Nếu đã không thích học thì tại sao phải vất vả thế? Liều mạng mình để lên đại học? Tôi thật không hiểu?” “Nói như vậy thì học đại học chỉ tồn tại vì những người vừa thích học lại học rất dễ dàng như anh thôi à?” Đồ tự yêu bản thân quá đáng, tôi lườm! Ị! =.= “Tôi? Thật ra tôi không hề muốn học đại học!” Gì chứ? Có nhầm không? Đây là lời thiên tài nói hay sao? Còn nói với vẻ thờ ơ và nặng nề nữa, như thể nhìn xuyên qua hồng ưần vậy. “Không muốn học đại học?” “Tôi chán ghét cuộc sống của thiên tài!” Tuy câu này thật sự rất vô lý, nhưng giọng nói của anh ta quả thực có sự bất lực, không phải là giả vờ. Thật không rõ tên này đang nghĩ gì, làm thiên tài phải rất hạnh phúc mới đúng chứ, bao nhiêu người mơ còn không được “Vậy còn Tiễn Ni? Tại sao lại muốn học đại học như vậy?”*A_O* Woa, tôi có nghe nhầm không? Anh ta gọi tôi là “Tiễn Ni”, lại còn với vẻ rất tự nhiên thoải mái nữa. “^0^ Để sau này muốn làm chuyện gì cũng có tư cách mà, hehe, nói ra anh đừng cười tôi nhé. Sau này tôi muốn mở một nhà thú nhận mấy con chó lang thang... rất nhiều lúc mình cũng nghĩ, chuyện khó như vậy thôi thì bỏ đi, nhưng cứ nghĩ đến dáng vẻ đau buồn bất lực của chúng là không muốn bỏ cuộc. Nên những người lợi hại như anh, đầu óc giỏi như vậy không nên chỉ để riêng cho mình, nên giúp những người cần sự giúp đỡ. Dù sao vì tương lai của mình, bỏ thời gian ra để cố gắng cũng nên lắm, hehe (A_A)” He he, đúng là kỳ quặc, cái ý tưởng mất mặt này bình thường không muốn thổ lộ với ai, hôm nay lại chia sẻ với Thuần Hy rất vui vẻ. “Tại sao phải cố gắng như vậy? Biết rõ có cố gắng đi nữa cũng không thu hoạch được gì, tôi thật sự rất ngưỡng mộ, cũng muốn trải nghiệm cảm giác đó!” “Hừ-?” Câu này có được xem là khen ngợi không? Hình như hơi không hiểu cho lắm... “Bỏ đi, dù sao với kẻ ngốc muốn thi đỗ cũng phải cần người khác giúp đỡ như cô, không thể hiểu được tâm trạng của tôi đâu.” Kim Thuần Hy bỗng như nghĩ ra điều gì đó, khẽ thở dài. “Kim! Thuần! Hy! Cái đồ tự sướng, Quách Tiễn Ni tôi không thèm sự giúp đỡ của anh nhé! Tôi phải để anh thấy được thực lực của mình! —p(>o<)q Nếu làm không được, ba chữ Quách Tiễn Ni tên tôi sẽ bị viết ngược!! Ị” Vừa nãy tôi còn nảy sinh chút tình cảm với anh ta, giờ đây biến mất sạch sẽ. Cái tên kiêu ngạo tự cao tự đại! Anh tưởng tôi phải dựa vào anh à? Tôi tức giận đùng đùng ữở về phòng. Hồi tường lại lời nói ban nãy, cảm thấy Thuần Hy tối nay thật lạ lùng. Nội tâm luôn được che giấu dưới lớp vở lạnh lùng của anh ta... rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì? ?_? Kỳ thi giữa kỳ hung hăng đến rồi gào thét bỏ đi, xem như đã xong rồi, tôi nhẹ nhõm rời khỏi phòng thi. "Quách Tiễn Ni, cảm ơn cậu lắm lắm, đề thì lần này đều nằm ở trọng điểm những bài Kim Thuần Hy phụ đạo. “Phải, đúng là giỏi quá, đây là lần đầu tớ thi thoải mái như vậy!” “Tiễn Ni, sao cậu có vẻ ngủ không ngon?” Trong tiến xì xào bàn tán hồ hởi của đám bạn sau kỳ thi, tôi mang theo cặp mắt gấu trúc vì thức đêm học bại, lờ đờ “bay” qua. Hừ-, tôi không tin nếu mình không có sự phụ đạo của Thuần Hy thì Quách Tiễn Ni tôi với trí tuệ tuyệt đỉnh lại không qua nổi kỳ thi nhỏ này. Rất nhanh, thời khắc vĩ đại công bố thành tích đã đến, thầy hói đứng trên bục giảng thần thánh, mang theo những giọt nước mắt cảm động không kiểm chế nổi. “Kỳ thi này tốt vượt quá mức mong đợi, thầy chưa bao giờ nghĩ lóp chúng ta lại có một ngày huy hoàng đến thế - ngoại trừ học sinh cá biệt ra, mọi người đều qua ải thuận lợi.” Nghe thầy đứng trên bục giảng nụ cười tưới rói công bố tin này, cả lóp nước mắt chan hòa vì sung sướng. “Nhờ phúc của bạn Tiễn Ni! A_A” Cả lóp đồng thanh phóng những tia mắt cảm kích về phía tôi. Woa~, đó là ánh mắt đủ khiến người ta bay lên tận cung trăng. - Anh hùng, sự quan tân và ái mộ dành cho anh hùng chắc cũng đến thế mà thôi. Ha ha ha ha! ~^0^~ Cũng không uổng công tôi thời gian này chết đi sống lại. “Bạn Quách Tiễn Ni, tan học xong đến văn phòng một lát, thầy rất đau buồn là kì thi này em không qua được.” Không thể nào! A_A Chỉ có mình tôi không qua được? Chẳng lẽ tôi chính là danh từ thay thế “học sinh cá biệt”? Chẳng lẽ rời xa Kim Thuần Hy, Quách Tiễn Ni tôi thật sự không ổn sao? Ông trời ơi, ông tàn nhẫn quá... hu hu hu hu.... hu hu hu hu
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-05-17 05:03

CHƯƠNG 44: CUỘC TRÒ CHUYỆN KỲ QUẶC
Mấy tiếng sau, bạn học từng đứa từng đứa rời khỏi với vẻ hài lòng. Nhìn thấy ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ tôi lúc ra về, trong lòng đúng là sung sướng làm sao. Ha ha! Muộn rồi, tôi cũng phải đi ngủ thôi! Trước khi lên gác, tôi quay nhìn Thuần Hy ngồi trên Salon, mệt rũ rượi, anh ta đang tức giận nhìn tôi: “Này, này, cô cứ thế mà đi à?” Giận cái gì chứ? Người tài là để phục vụ chúng sinh mà. Nhưng tôi vẫn phải làm ra vẻ vô cùng có lỗi. “A_A Xin lỗi mà, hôm nay làm phiền anh quá!” "Cô biết đã làm phiền tôi thì phải bồi th chứ. "Hừm-? Bồi thường... Bồi... bồi thường thế nào? “Xoa bóp!” “X.. .xoa bóp????” tôi có nghe nhầm không? “Thế nào? Không biết?” “Còn lâu! Tôi có gì mà không biết? Chuyện nhỏ như con thỏ!” Xì- thì bóp vài cái, xoa vài cái trên vai thôi mà! Muỗi-! Tôi e dè đặt hai tay lên vai anh ta, cố gắng điều khiển cho hai tay mình nhẹ nhàng dịu dàng. Lần đầu tiên chạm vào vai của con trai, quả nhiên khác xa con gái... *—* Thuần Hy mở một nút ở cổ áo, dựa người chếch vào ghế, nhắm mắt lại để tôi xoa bóp. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ lười nhác này bao giờ, nó khiến tôi nhớ đến chú mèo con mà hồi nhỏ đã từng nhận nuôi, và cũng là lần đâu tiên tôi dùng đến tò “rã rời” để chỉ anh ta. “Tại sao phải giúp họ?” Anh ta không nhìn tôi mà đột ngột thốt ra một câu khiến tôi giật nảy mình. “Hử-? Tại... tại sao nhỉ? Đương nhiên vì họ đều là bạn của tôi rồi! he he!” Sao lại hỏi câu kỳ quặc thế! “Nếu đã không thích học thì tại sao phải vất vả thế? Liều mạng mình để lên đại học? Tôi thật không hiểu?” “Nói như vậy thì học đại học chỉ tồn tại vì những người vừa thích học lại học rất dễ dàng như anh thôi à?” Đồ tự yêu bản thân quá đáng, tôi lườm! Ị! =.= “Tôi? Thật ra tôi không hề muốn học đại học!” Gì chứ? Có nhầm không? Đây là lời thiên tài nói hay sao? Còn nói với vẻ thờ ơ và nặng nề nữa, như thể nhìn xuyên qua hồng ưần vậy. “Không muốn học đại học?” “Tôi chán ghét cuộc sống của thiên tài!” Tuy câu này thật sự rất vô lý, nhưng giọng nói của anh ta quả thực có sự bất lực, không phải là giả vờ. Thật không rõ tên này đang nghĩ gì, làm thiên tài phải rất hạnh phúc mới đúng chứ, bao nhiêu người mơ còn không được “Vậy còn Tiễn Ni? Tại sao lại muốn học đại học như vậy?”*A_O* Woa, tôi có nghe nhầm không? Anh ta gọi tôi là “Tiễn Ni”, lại còn với vẻ rất tự nhiên thoải mái nữa. “^0^ Để sau này muốn làm chuyện gì cũng có tư cách mà, hehe, nói ra anh đừng cười tôi nhé. Sau này tôi muốn mở một nhà thú nhận mấy con chó lang thang... rất nhiều lúc mình cũng nghĩ, chuyện khó như vậy thôi thì bỏ đi, nhưng cứ nghĩ đến dáng vẻ đau buồn bất lực của chúng là không muốn bỏ cuộc. Nên những người lợi hại như anh, đầu óc giỏi như vậy không nên chỉ để riêng cho mình, nên giúp những người cần sự giúp đỡ. Dù sao vì tương lai của mình, bỏ thời gian ra để cố gắng cũng nên lắm, hehe (A_A)” He he, đúng là kỳ quặc, cái ý tưởng mất mặt này bình thường không muốn thổ lộ với ai, hôm nay lại chia sẻ với Thuần Hy rất vui vẻ. “Tại sao phải cố gắng như vậy? Biết rõ có cố gắng đi nữa cũng không thu hoạch được gì, tôi thật sự rất ngưỡng mộ, cũng muốn trải nghiệm cảm giác đó!” “Hừ-?” Câu này có được xem là khen ngợi không? Hình như hơi không hiểu cho lắm... “Bỏ đi, dù sao với kẻ ngốc muốn thi đỗ cũng phải cần người khác giúp đỡ như cô, không thể hiểu được tâm trạng của tôi đâu.” Kim Thuần Hy bỗng như nghĩ ra điều gì đó, khẽ thở dài. “Kim! Thuần! Hy! Cái đồ tự sướng, Quách Tiễn Ni tôi không thèm sự giúp đỡ của anh nhé! Tôi phải để anh thấy được thực lực của mình! —p(>o<)q Nếu làm không được, ba chữ Quách Tiễn Ni tên tôi sẽ bị viết ngược!! Ị” Vừa nãy tôi còn nảy sinh chút tình cảm với anh ta, giờ đây biến mất sạch sẽ. Cái tên kiêu ngạo tự cao tự đại! Anh tưởng tôi phải dựa vào anh à? Tôi tức giận đùng đùng ữở về phòng. Hồi tường lại lời nói ban nãy, cảm thấy Thuần Hy tối nay thật lạ lùng. Nội tâm luôn được che giấu dưới lớp vở lạnh lùng của anh ta... rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì? ?_? Kỳ thi giữa kỳ hung hăng đến rồi gào thét bỏ đi, xem như đã xong rồi, tôi nhẹ nhõm rời khỏi phòng thi. "Quách Tiễn Ni, cảm ơn cậu lắm lắm, đề thì lần này đều nằm ở trọng điểm những bài Kim Thuần Hy phụ đạo. “Phải, đúng là giỏi quá, đây là lần đầu tớ thi thoải mái như vậy!” “Tiễn Ni, sao cậu có vẻ ngủ không ngon?” Trong tiến xì xào bàn tán hồ hởi của đám bạn sau kỳ thi, tôi mang theo cặp mắt gấu trúc vì thức đêm học bại, lờ đờ “bay” qua. Hừ-, tôi không tin nếu mình không có sự phụ đạo của Thuần Hy thì Quách Tiễn Ni tôi với trí tuệ tuyệt đỉnh lại không qua nổi kỳ thi nhỏ này. Rất nhanh, thời khắc vĩ đại công bố thành tích đã đến, thầy hói đứng trên bục giảng thần thánh, mang theo những giọt nước mắt cảm động không kiểm chế nổi. “Kỳ thi này tốt vượt quá mức mong đợi, thầy chưa bao giờ nghĩ lóp chúng ta lại có một ngày huy hoàng đến thế - ngoại trừ học sinh cá biệt ra, mọi người đều qua ải thuận lợi.” Nghe thầy đứng trên bục giảng nụ cười tưới rói công bố tin này, cả lóp nước mắt chan hòa vì sung sướng. “Nhờ phúc của bạn Tiễn Ni! A_A” Cả lóp đồng thanh phóng những tia mắt cảm kích về phía tôi. Woa~, đó là ánh mắt đủ khiến người ta bay lên tận cung trăng. - Anh hùng, sự quan tân và ái mộ dành cho anh hùng chắc cũng đến thế mà thôi. Ha ha ha ha! ~^0^~ Cũng không uổng công tôi thời gian này chết đi sống lại. “Bạn Quách Tiễn Ni, tan học xong đến văn phòng một lát, thầy rất đau buồn là kì thi này em không qua được.” Không thể nào! A_A Chỉ có mình tôi không qua được? Chẳng lẽ tôi chính là danh từ thay thế “học sinh cá biệt”? Chẳng lẽ rời xa Kim Thuần Hy, Quách Tiễn Ni tôi thật sự không ổn sao? Ông trời ơi, ông tàn nhẫn quá... hu hu hu hu.... hu hu hu hu
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-05-17 05:04

Chương 46: Kỳ thi quan trọng
Chủ nhật này là ngày rất quan trọng với nhà họ Kim, vì hôm nay Kim Thuần Hy phải tham dự một kì thi rất quan trọng. Nghe bác gái bảo nếu qua được kì thi này, thì Thuần Hy muốn vào trường đại học danh tiếng nào cũng không thành vấn đề nữa. Tôi đứng trong phòng khách ngáp ngắn ngáp dài, hôm này chẳng có chút tình thần nào cả. Chắc là do hôm qua tôi đã đan áo len theo sách bác gái đưa cho quá khuya mới chợp mắt, sáng sớm nay lại bị bác gái hứng chí kéo dậy để cùng làm bữa sáng. Thực ra bác gái cũng muốn giúp tôi đan áo, nhưng tôi không chịu. Đùa à, đây là ữận chiến sống còn giữa tôi và mụ phù thủy, sao có thể mượn tay người khác được. Có điều buồn một nỗi là cho dù tôi làm đến khuya nhưng tiến độ vẫn vô cùng chậm T_T haizzz, chắc do tôi quá ngốc, cứ đan rồi tự gỡ ra, đan rồi lại gỡ ra, tôi không muốn thua mụ phù thủy kia. Thật không biết đến bao giờ mới xong, xin đừng để qua giáng sinh nhé! Thuần Hy phải đến nơi thi rồi, bác gái hình như cũng rất hồi hộp, tuy bác cứ nói với tôi đứa con trai thiên tài không cần bác lo lắng. “Thuần Hy có quên gì không? Giấy báo thi?” “Có” “Thuần Hy, hộp bút?” “có” "Thuần Hy bảng vi “Con có rồi” Thuần Hy rõ ràng đã nóng nảy. “Còn nữa, ăn bữa sáng Tiễn Ni làm chưa?” Bác gái lại nhắc đến với Thuần Hy, đó là nỗi đau sâu sắc của tôi, chắc đối với Thuần Hy cũng thế. “Mẹ mong con thi không đậu à?” Thuần Hy cười với bác gái vẻ nham hiểm. “Gì thế? Sao mẹ không hiểu?” Bác gái tò ra hoang mang, tôi biết, chỉ có tôi hiểu thôi. “Con có chắc chắn sẽ tìm ra nơi thi không?” Bác ưai căng thẳng nhìn Thuần Hy. “con có phải trẻ con đâu? ” Thuần Hy vừa nói vừa chuẩn bị đi “Em thấy hay cứ để Tiễn Ni đưa Thuần Hy đến trường thi là được, cho đến khi nó vào trong thi thôi! Như vậy cũng yên tâm hơn.” Bác gái đề xuất ý kiến với bác trai, lập tức nhận được sự đồng thuận. Nhìn thấy hai ngón tay chữ V bác gái lén ra hiệu, tôi hiểu ra kì thực bác gái chẳng lo Thuần Hy lạc đường như bác trai, mà chủ yếu muốn tạo cơ hội cho chúng tôi. Hehe, bác gái thật tốt! tôi hiểu ý chóp chớp mắt với bác, cùng Thuần Hy ra cửa. “chắc anh căng thẳng lắm?” Trên đường đi tôi bỗng mở miệng hỏi. Tôi biết câu hỏi này là thừa, ai cũng biết Thuần Hy chẳng xem ữọng kì thi nào cả. nhưng cũng đâu cần tỏ ra nặng nề như thế, phải tìm ra chuyện gì để nói chứ, đoạn đường không phải gần, tôi lo anh ta sẽ buồn, mà thực ra là lo tôi buồn thì đúng hơn =^-^= hehe “không!” Thuần Hy trả lời dứt khoát “Anh lợi hại thật! Lúc tôi thi lên cấp ba, không biết đã đi vệ sinh mấy lần....” Đúng là vớ vẩn quá. Tên ấy sao cứ sầm mặt xuống thế nhỉ? Chẳng lẽ anh ta không một chút căng thẳng? Cứ đến kì thi quan trọng như vậy đôi chân tôi cũng mềm nhũn cả ra. “Thuần Hy, đố anh vài câu nhé! Có một con heo đang chạy rất nhanh....Bỗng trước mặt có một bức tường, rõ rang nó nhìn thấy, nhưng vẫn chạy đến đâm sầm vào rồi chết. Anh bảo đó là vì sao?” Để thay đổi không khí, tôi lại chọn đề tài khác. Anh ta lườm tôi một cái, không nói gì. “không nghĩ ra chứ gì? Nếu không thì tôi gợi ý....” Tôi đắc ý nhìn anh ta. Xem anh ta cũng không phải lúc nào cũng thông minh. “Vì cô không biết suy nghĩ!” Anh ta bỗng nói. “Sai, Vì con heo không biết suy nghĩ, nó ngốc lắm! he he” Tôi tuyên bố trịnh trọng “Ngốc! Oa oa” sao lại mắng tôi ngốc nữa. Khoan đã, hình như hơi là lạ! “Vì cô không biết suy nghĩ' ”Vì con heo không biết suy nghĩ" Thế quá là tôi bằng con heo à? Dám mắng tôi là heo??? Hừ, trên thế gian này có con heo nào vừa thông minh mà ra xinh đẹp như tôi không? Kim Thuần Hy, nể tình bác gái cưng chiều tôi, nể tình kì thi anh phải tham gia rất quan trọng, tiểu thư đây không thèm chấp, không so đo với anh! “hừ, tôi nghe nói ăn đậu đỏ sẽ khiến người ta thi đậu, Thuần Hy, tôi mời anh ăn chè đậu đỏ nhé!” Lúc đi trên đường tôi chợt dừng bước. “Chỉ hiệu nghiệm với kẻ ngốc thôi!” Hai tay anh ta đút vào túi quần, vẫn đi không thèm ngoái lại. “này, tôi đứng tại chỗ, huơ huơ nắm tay sao lưng anh ta, anh chẳng xúc động trước tình cảm của người ta gì hết” Tên đó càng đi càng xa, dáng vẻ lạnh lùng. Tức chết đi thôi! Tôi là nghĩ cho anh ta mà, tại sao anh ta đối xử với tôi như vậy? Không được, tôi phải đuổi theo lý luận với anh ta mới được! “Oạch...” chết tiệt, cái gì mà trơn thế? Suýt nữa tôi vồ ếch! Cũng may tôi phản ứng nhanh, kịp thời sử dụng “Ni thức bát ưảo thần công”, vật vã ôm lấy thân cây to bên đường. Thuần Hy cuối cùng cũng quay lại,ằng ánh mắt sát thủ lạnh lùng như “kim loại”, quang cho một câu: “thật không hiểu lúc nhỏ cô đi đứng thế nào!” Đáng ghét, rõ ràng là rất quan tâm đến tôi, tại sao cứ làm ra vẻ mặt cá ươn đó chứ?! Đúng là cái đồ đáng ghét mà. “Woa...đẹp trai chết mất thôi!” khó khăn lắm mới đứng vững, tôi bỗng nhìn thấy một cô bé mê trai đứng bên đường đang đắm đuổi nhìn Thuần Hy và chảy nước rãi. Thuần Hy nhà chúng tôi đương nhiên là đẹp trai rồi, có điều, tôi có phê chuẩn cho cô ta nhìn không chứ? Thấy dáng vẻ xấu xí với ánh mắt phát quang của cô bé, tôi dám cá, chỉ trong năm bước chân cô ta sẽ gặp chuyện xui xẻo, ha ha! “5-4-3-2..”Tôi nhìn cười, thầm đếm ngược, “Í!” Binh. Cô bé xui xẻo kia cuối cùng đã như tôi đoán, đâm sầm vào cột điện trước mặt một cách chuẩn xác! Tôi nói rồi mà, đi đường không nên chỉ nhìn trai đẹp, cột điện cũng có lực sát thương cực mạnh đó. He he! Kim Thuần Hy, tại sao anh lại phải làm thế? Tôi vất vả khó nhọc theo đuổi anh bao lâu, để nghĩ ra những chiêu theo đuổi anh mà tế bào não cũng muốn chết theo, mà anh lại muốn đẩy tôi đi với kẻ khác. Chẳng lẽ anh không có một chút tình cảm nào với tôi sao? Một chút xíu xiu cũng không có sao?
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-05-17 05:04

Chương 47: Tôi nhập viện rồi

Đang lúc tôi cười trên nỗi đau của người khác, ruột gan đảo lộn, một chân Thuần Hy đã đặt vào cổng lớn của trường thi. “Đợi tôi với, đợi với....” Tôi hổn hển Tên đó cuối cùng dừng lại, quay người nhìn tôi. “Tôi nói anh nghe này, lát nữa thi tốt nhé! Đừng có căng thẳng! Trước khi thi nhớ đi vệ sinh! Gặp đề thi khó cũng đừng buồn! Có thể chọn làm cái dễ trước...” tôi nói liền một hơi những “kinh nghiệm thi” ông bố tôi thường xuyên dặn dò. “lắm lời thật” Anh ta nhếch nhếch mép, lập tức quay người đi vào trong. Nhưng...hình như tui thây anh ta cười, đúng vào khoảng khác anh ta quay người đi, hình như anh có cười khẽ mà.... Anh cười với tôi chăng? Woa, đường cong khóe môi hoàn mỹ quá! “Cố lên nhé” Cho đến khi bóng anh ta khuất sau cổng lớn, tôi vẫn còn đứng đó vẫy tay ngốc nghếch. Nụ cười của anh , sao mà quyến rũ thế? giống như mùi hương hoa ngọt ngào bay trong gió mùa hạ... Lòng tôi bỗng như có mấy trăm chú thỏ đang nhảy “binh binh binh” rất mạnh mẽ... Chẳng lẽ....chẳng lẽ tôi đã rung động.... Tôi đang thầm đắc ý, bỗng dưng, một chiếc xe mô tô không biết từ đâu chui ra đang từ hướng chếch về phía sau tôi chồm lên, với tốc độ giết người.... “ôi chao” Tôi vẫn chưa kịp gào nốt câu “cứu với” thì đã bị hất tung lên như một quả bóng da tội nghiệp. “Rầm!” Một tiếng động cơ kinh khủng cực lớn vang lên, tôi rơi xuống đất một cách nặng nề. Cảm giác tê liệt, đại não trống rỗng. “Quách Tiễn Ni!” Ai vậy, ai đang gọi rất to tên tôi? "T_T Hu hu hu hu.... ... tôi muốn khóc quá, nhưng.... ...... muốn khóc cũng không có sức để khóc...ý thức dần dần mơ hồ.... Ai đang bế bổng tôi lên? Đôi chân tôi rơi khỏi mặt đất. Trong mơ màng, tôi cảm thấy một vòng tay ấm áp, tiếp đó, là lồng ngực ấm áp....Tôi nghe thấy giọng nói bình tĩnh quen thuộc ấy, không đúng,trong giọng nói vốn bình thản nay đã có phần hoảng loạn.... “bệnh viện gần đây nhất ở đâu?” Nghĩ cũng biết, chắc chắn là tiếng của “Kim” rồi! Nhưng, nhung....sắp thi đến nơi rồi.... >_< AAAAA.....cơn đau dần dần nuốt mất chút tri giác còn lại, thứ rõ ràng duy nhất là tiếng tim đập của Thuần Hy, thình thịch, thình thịch....một, rồi hai.... ......... không ngờ người lạnh lùng như vậy mà tiếng tim đập lại khiến người ta thấy ấm áp quá, cảm giác ấm áp thật sự.... “con tỉnh lại rồi! ^0^” đó là câu nói đầu tiên khi tôi mở mắt, trong nụ cười ấm áp rạng rỡ như ánh nắng của bác gái không che giấu nổi sự thương xót. vẻ mặt ấy, ánh mắt ấy, giống mẹ quá..... “Thuần Hy đâu? Thuần Hy ở đâu?” Tôi nhìn đông nhìn tây. Tôi cũng không biết rõ tại sao vừa tỉnh dậy lại nhắc đến tên anh. Đây là bệnh viện, màu trắng, màu đen, toàn một màu trắng, giống như thế giới của Thuần Hy luôn thích cười nhạo tôi vậy. 0_0" Tệ quá, anh ấy có đi thi không? “Đừng nhúc nhích Tiễn Ni. Con bị thương rồi, nhưng bác sĩ bảo không nặng lắm. Cứ ngoan ngoãn tĩnh dưỡng vài ngày đi, sẽ về nhà nhanh thôi mà” Bác gái hiền từ đưa tay vuốt tóc tôi. Nhưng mà điều tôi muốn hỏi không phải là chuyện này. “Bác ơi! Thuần Hy đâu rồi? Anh ấy có đi thi không?” Đây mới là vấn đề tôi lo nhất “ồ, nó gọi điện thoại cho bác xong đi thi rồi, thi xong nó sẽ quay lại mà, đừng lo. Con ngoan mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Tôi thở phào, mong anh ấy thi cử thuận lơi, như vậy vị trí “vàng” trong trái tim bác gái của Quách Tiễn Ni tôi mới được an toàn. Đúng lúc ấy, cửa phòng bệnh mở ra, một bóng dáng tuấn tú bước vào. 'Thuần Hy, thi xong rồi à?" “Không biêt, lúc đây đói quá nên con đi ăn.” Anh ấy nói nhẹ hàng, nhưng tim tôi lại như bị một thứ gì đó đâm mạnh vào. "Bác gái, con xin lỗi, hu hu hu hu.... ........ tất cả đều do.... .... do con cả, đều tại con....Vì con nên Thuần Hy không đi thi được, con biết bác mong mỏi Thuần Hy qua được kì thi này biết bao.... .... hu hu hu.... ... Bác gái, con là tội nhân thiên cổ, muốn giết muốn chém. tùy bác....huhuhu. Nước mắt tôi rơi “tí tách”, không dừng lại được! “bác gái đừng cản con, con phải nhảy lầu, con không còn mặt mũi nào ở lại nữa” “Ngốc quá, không sao, Thuần Hy nhà ta là thiên tài, vàng thì ở đâu cũng có giá cả.” Bác gái càng nói thế, tôi càng thấy đau buồn Cả nhà bác gái đối xử với tôi tốt thế, mà tôi cứ gây phiền phức cho họ, lần này lại gây ra chuyện lớn.... “Ai bảo tôi không đi thi?” Thuần Hy ngồi cạnh giường bỗng lên tiếng. “...hả?” Đang ngoác mồm định khóc, tôi bỗng nghe thấy tiếng Thuần Hy, im bặt. “Nhưng mà..... nhưng mà anh...... lúc nãy rõ ràng nói là...... ” “Tôi có nói gì đâu” Phải, phải, hình như anh không nói là không đi thi mà, chỉ nói là không biết kì thi kết thúc chưa thôi. Nếu vậy...... "Nhưng..... “Còn nhưng nhị gì? Cô tưởng tôi sẽ từ bỏ kỳ thi quan trọng như thế vì cô chắc? Nằm mơ!” Đúng, Thuần Hy nói đúng, tôi là gì của anh ấy chứ, sao có thể vì tôi mà bỏ kì thi quan trọng này được. Không thể! Chắc chắn anh đã đi thi! He he! Chắc chắn anh ấy đã nộp bài sớm rồi ra ngoài ăn, nên không biết đã kết thúc chưa?
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-05-17 05:05

Chương 48: Ra viện rồi
Cuối cùng cũng được ra viện, vừa về đến nhà đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của bác gái, chỉ riêng bức băng ròn “Chào đón Tiễn Ni vinh quy trở về” đã khoa trương đến mức giật mình, mà cũng khiến tôi cảm thấy hổ thẹn. “Bác trai, bác gái tôi đã về đây” “Tiễn Ni, rất vui khi con trở về bình an, mau đến đây để bác xem có gầy đi không?” Bác gái ân cần kéo tay tôi, quan sát kĩ lưỡng. Bác gái thật tốt, tôi luôn thấy bác rất giống mẹ. Mẹ à, xin mẹ! Chị ta chỉ bị xe đâm chút xíu,Ok? Có phải bị ngũ mã phanh thây đâu, mẹ kiểm tra tay chân chị ý làm gì?" Thuần Hiến lại ở một bên mát mẻ xa gần. Có điều, nó nói cũng không sai. “Thằng bé này thật là...” “chị đến đây, tôi có chuyện muốn nói....” Thuần Hiến làm vẻ mặt y hệt Thuần Hy (nhưng nhỏ hơn một cỡ, tất nhiên) gọi tôi. Đúng là anh em có khác, đến cách nói chuyện cũng giống nhau. Nó tìm tôi chắc chắn là không có gì tốt đẹp rồi, chuyện lần trước vẫn khiến tôi chần chừ, quả nhiên, nó nhìn thấy tôi cúi xuống bèn chìa cánh tay béo mập phúng phình ra. Hừ, tưởng Quách Tiễn Ni là ai, có ngốc đâu, muốn chỉnh tôi à? Mơ đi. Tôi cảnh giác, tránh móng -vuốt ma quỷ cậu nhóc đưa ra, nhảy lùi về phía sau. Nào ngờ có một chuyện gây ngạc nhiên hơn đang chờ tôi - tôi nhảy đúng vào chậu nước mà tiểu quỷ đó chuẩn bị sẵn cho tôi. “Đồ tiểu quỷ, đứng lại đó cho chị! >.< xem em chạy đi đâu.” Có điều, không biết vì sao, lần này về nhà khiến tôi cực kì sung sướng, cả trò đùa ác của Thuần Hiến cũng trở nên thân thiện. “Chị có vẻ rất có ý chí nhỉ?, xem ra hồi phục nhanh thật đó!” Tiểu quỷ nói. Hình như cậu bé đang cười??? Với tôi? ảo giác chăng? Nhưng, nụ cười thật đáng yêu, nếu mỗi ngày cậu bé đều cười như vậy thì tuyệt biết bao, hihi. Cả nhà hình như đều rất vui, ngoài tên Kim Thuần Hy vẻ mặt lạnh tanh vẫn không chút thay đổi. Thật là.... ...... =.= dù sao cũng nên cười một chút chứ, người ta đã kinh qua trải nghiệm sinh tử mà (hình như nói hơi quá một chút....)... ...... .... Có điều, cho dù vừa hồi phục sức khỏe về nhà, tôi cũng không dám ngơi tay, vì Giáng Sinh chỉ mấy ngày nữa là đến. Buổi tối cứ phải rúc trong phòng đan áo len đến mức bực bội, tôi liền lặng lẽ ra ban công hóng gió, để làn gió đêm dịu dàng thổi tung mái tóc xoa ngang vai của tôi, chắc sẽ là một chuyện rất thoải mái. He he (^0^) “í, Thuần Hy” tôi đột nhiên nhìn thấy anh ấy. Anh đang tựa vào lan can, gió đêm thổi bùng mái tóc và ca vạt. Hiếm có dịp nào tôi quan sát anh như vậy, trước kia cứ nói được vài câu với nhau đã tức tối nhảy dựng lên. Tôi hoàn toàn xem anh ấy là ác quỷ, làm gì có tâm tư quan sát kỳ, bây giờ nhìn lại, công bằng mà nói thì tên ác quỷ này đúng là rất đẹp trai.... “Thuần Hy...” tôi bước đến. “Tôi đứng bên cạnh anh được không?” “Tùy” lại cái vẻ mặt như thể người ta nợ anh ta mấy ưiệu đồng ý, muốn chỉnh cho một trận quá. Haizzzz, chỉ tiếc là lúc đầu đã biết anh ta là một cao thủ, với trình độ như tôi thì quá bằng tìm đến cái chết rồi? Tôi cũng dựa vào lan can ban công gần bên anh. Thuần Hy cứ nhìn về phía trước, không nói câu nào, không hiểu là đang nghĩ gì, nhìn dáng vẻ trầm tư của anh, không hiểu vì sao mà trong lòng tôi cũng cảm thấy nặng nề, chỉ muốn nhanh chóng phá vỡ bầu không khí này. Tôi bỗng nhớ đến truyền thuyết mà Tú Triết kể cho tôi nghe, không chừng có thể khiến anh nói cùng một câu với tôi, như vậy tôi sẽ thắng vụ cá cược với Tịnh Mỹ một cách nhẹ nhàng. “Anh là nam hay nữ” Tôi hào hứng hỏi. ???? “Nam” Mất hứng quá, sao anh ta im lặng không nói gì chứ. “Không đúng, không đúng, tôi hỏi câu khác nhé! Anh có muốn ngủ không?” “Không” “không muốn” Trời ơi, lại còn thừa một chữ. “không tính, không tính, tôi sẽ hỏi lại lần nữa, Thuần Hy anh có muốn ngủ không?” “Tóm lại cô muốn làm gì hả?” Thuần Hy có vẻ nóng nảy khi bị những câu hỏi ngớ ngần của tôi làm phiền. "He he, anh không biết chứ gì, chỉ cần hai người không hẹn nhau mà cùng nói giống nhau, ước nguyện ngay thì sẽ được “những thứ ấu trĩ mà trẻ con mẫu giáo cũng không tin thế mà cô tin” Buồn bực quá, Thuần Hy vừa mở miệng là nói câu này, tàn nhẫn đến mức chẳng để ai mơ mộng gì cả. “làm gì có? Tôi tin, Tú Triết cũng tin mà.” “Tú Triết, hình như dạo này hai người hay ở bên nhau nhỉ? Quả nhiên kẻ ngốc luôn đi với nhau” tên này, bạn bè thân cũng mắng được nữa. “(>0<) Chết đi, anh mới ngốc đó! Tôi muốn ở với ai thì mặc tôi, không cần anh nhắc nhở! Tôi mặc kệ anh đấy, đi đây” Tôi đã quay người bỏ đi thật, nhưng cho đến khi đi xa rồi mà phía sau cũng không một tiếng động, Thuần Hy hình như chưa bao giờ như vậy, đứng nguyên như pho tượng. Bực mình quá! Bực mình chết mất! Không biết vì sao mà không muốn đi. Hừ!đúng, tại sao tôi phải đi, thật là, nếu bây giờ bỏ đi, chẳng phải đã thừa nhận tôi đã thất bại ư? Không được, tôi phải quay lại! Hừ, tôi không tin là Quách Tiễn Ni đây không làm khó anh được. Thế nên, tôi lại quay lại, đứng đúng vào vị trí cũ. “tôi biết là cô sẽ trở lại mà” Đôi mắt anh vẫn nhìn đăm đăm về phía trước, nhưng lại nói với tôi. “hừ, đừng có tưởng là chuyện gì anh cũng biết, chắc chắn có chuyện anh không biết được” Xem cái thái độ kiêu căng kìa! Không chịu nổi! “Tôi hỏi anh nhé, chuyện mà chỉ một người mới làm được là gì?” “Nằm mơ” "Đàn chim sao bay về phương Nam vào mùa “....” “Vì chúng thây đi bộ thì quá chậm.” “Gia có gia qui, trường học có hiệu quy, sở thú có cái gì?” “Rùa” Không thể nào, biết tất cá đáp án. 'Mấy câu đó trí tuệ lúc nhỏ tôi đã từng thấy, cô dám lấy ra kiểm tra tôi à" “Vậy tôi hỏi anh, tên của con chó nhà hàng xóm của cháu cùa mẹ Tổng thống Mỹ hiện tại là gì?” Làm gì có chuyện không có câu hỏi nào làm khó anh ta được, nhất thời cuống lên, tôi phía đại một câu hỏi, quỷ mới biết đáp án là gì! Hừ, tôi không tin câu hỏi này không thể làm khó nổi anh ta. “Stephen” Không ngờ anh không hề chớp mắt lấy một cái, lập tức trả lời. “o_o không thể nào, cái này mà cũng biết? Anh có còn là người không?” tôi nhìn anh bằng ánh mắt kinh hãi, chàng trai bên cạnh tôi đây có phải cũng tham gia vào tổ chức tình báo Mỹ hay không? Đến điều này mà cũng biết. “he he, đúng là thua cô thật” Thuần Hy cười khe khẽ, khiến tôi thấy hơi mơ hồ, nhung cũng say váng vất. “ hay quá nhỉ, anh dám lừa tôi,” Đêm ấy chúng tôi cùng ngắm sao đến tận khuya Dù tôi đã trở về phòng nhưng không thể ngủ nổi, vì nghĩ tới dáng vẻ cô đơn lạc long của Thuần Hy, vẻ mặt ấy không thể thuộc về anh ấy, anh ấy là thiên tài không gì không làm được, căn bản là không có gì làm khó được anh! ?_? Kim Thuần Hy, hình như tôi đã hiểu anh thêm một chút, nhưng lại như càng lúc càng không hi được rồi.
* MT-A *
* Cấp bậc: mem
2015-05-17 05:05

CHƯƠNG 49: MÓN QUÀ ĐÊM BÌNH AN
Chuẩn bị vất vả biết bao, cuối cùng đêm trước Giáng Sinh cũng đã đến! Vui quá! Vì tôi đã đan xong chiếc áo len tặng Thuần Hy rồi, tuy không được đẹp lắm (cách nói này khá mơ hồ), nhưng nghĩ đến chuyện khiến mụ phù thủy Thôi Anh Ái kia tức thồ huyết là đã thấy sung sướng rồi! Ha ha! ... ~^0^~... Dưới sự chỉ đạo và cả vũ của bác gái, chúng tôi mở một bữa tiệc Giáng Sinh ở nhà Thuần Hy, tôi cũng rất ủng hộ bác vì dạo gần đây không hiểu sao mà Thuần Hy có vẻ không được vui. Các đồng bào lớp E033 đã cầm quà đến nhà Thuần Hy rất sớm trước khi trời sập tối. Vừa thấy anh ấy chuẩn bị bước vào họ liền vội vã tắt đèn hết. “Nhớ nhé, Thuần Hy vừa bước vào là chúng ta cùng nói to nhé!”. Chúng tôi quyết định cho anh ấy một sự bất ngờ. “Giáng sinh vui vẻ, Thuần Hy!” Vào khoảnh khắc anh bước vào phòng khách, đèn bật sáng, giấy màu bay lượn. Một cảnh tượng đẹp biết bao, nếu tôi là Thuần Hy, tôi nhất định sẽ vui mừng đến mức khóc oa oa lên, hoặc sẽ hét lên một tiếng mừng rỡ đến mức ngất lịm. Nhưng hình như mặt anh ấy chẳng có chút phản ứng, vẫn gương mặt lạnh lùng kiêu căng ấy. Thất vọng quá! “Này, Thuần Hy kia, lễ nghênh đón Giáng Sinh trịnh trọng như thế mà anh chẳng có chút vui mừng nào ư?” Phí bao nhiêu công sức để chào đón một người lạnh lùng như vậy, hu hu hu hu... Mất cân bằng tâm lý quá! “Vui mừng gì được? Bao nhiêu giày dép ở trước cửa thế kia...” “A? Ôi... nhưng... nhưng mà... không mừng thì cũng đâu cần nói ra! Xem như giả vờ một tí cho chúng tôi vui là được mà!” “Này, em gái Quách Tiễn Ni thân yêu, emạy anh nói dối à? Hình như không được đúng đắn đâu, vì anh là đứa trẻ ngoan, chưa bao giờ lừa dối ai cả, hê hê!” Vẻ mặt, lời nói, cử chỉ của Thuần Hy đột ngột quay ngoắt 360 độ. Mọi người cười rộ lên, và tôi trở thành con người xấu mặt. “0_0 Woa a~! Tiễn Ni con lợi hại thật, Thuần Hy trước kia không nói đùa vậy đâu, nhưng từ khi con đến thì nó bắt đầu thay đổi từ từ rồi đó ~!” Bác gái luôn biết khe ngợi tôi vào những lúc thích hợp nhất, đúng là thích bác quá đi mất. A0A Nhưng, bác nói thát chứ? Thuần Hy thật sự vì tôi mà đã thay đổi trong vô thức ư? Kẻ ngốc nghếch như tôi lại có sức ảnh hưởng đến thiên tài như anh ấy sao? “Được rồi, được rồi, bắt đầu tặng quà đi!” Thôi đừng nghĩ đến vấn đề không có đáp án này làm gì nữa. Mấy đứa bạn đã bê một hộp quà cực lớn đến, đó là món quà chung của tập thể lớp E033 chúng tôi. Tuy tôi là người vạch ra kế hoạch cho bữa tiệc này, nhưng nói thật tôi chẳng biết bên trong đó là gì nữa, vì tôi bận chuẩn bị cho món quà riêng của mình mà. “Anh Thuần Hy yêu quay, cám ơn anh đã dạy thêm cho lớp chúng em! Lớp E033 muốn tặng anh một món quà, đây là chút lòng thành của chúng em, mong anh nhận”. tôi vừa nói vừa ra hiệu cho đám bạn đưa quà đến tay Thuần Hy. “Cám ơn”. Ghét! Lại trở về với cái vẻ chết người rồi. Không ra vẻ lạnh lùng thì chết à? Đúng là...!!! “Nhanh, mở ra nhanh đi, xem xem là gì! Mong đợi quá”. Tiếng của bác gái. Có nhầm không? Khi món quà được mở ra, tôi giật bắn mình. Là một con búp bê cực lớn, vẻ mặt hơi ngốc nghếch nhìn rất buồn cười, phía ngực trái còn cài một mảnh giấy nhỏ, “Em Thích Anh!”, í ~, kiều tóc quần áo vẻ mặt kia sao nhìn quen quen? “Woa a~, búp bê này ai làm vậy? Sao mà giống tớ thế, tớ cũng có kiểu quần áo này, từng mặc ở trường rồi”. “Con búp bê xấu xí to xác này rất giống Tiễn Ni ngốc nghếch!” Giọng của Thuần Hiến. “Đúng thế, thảo nào quen ghê, thì ra là giống mình”. “Thì vốn làm theo mẫu cậu mà”. Cả lớp đồng thanh. “Gì chứ? Ai bảo các cậu làm, tại sao không hỏi qua ý tớ? Lại còn viết cái câu mấtnày nữa”. Tức chết đi thôi, làm tôi xấu xí như thế. “Có gì nào? Chẳng phải hai người đã hôn nhau hai lần rồi sao?” “Câu đó viết sai à? Chẳng lẽ cậu không thích anh ấy?” Hu hu hu hu... Đúng là tôi không biện bạch được rồi! Cứ thế này thì sớm muộn một ngày nào đó cũng bị đám bạn trong lớp biến giả thành thật mất thôi. Nhìn vẻ mặt kỳ quái của Thuần Hy lúc ngắm con búp bê ấy, tôi biết ngay là anh ta không thích rồi, dù sao cũng đâu phải tôi bày ra, không lien quan! Được rồi, được rồi, mặc kệ, dù sao trong mắt Thuần Hy tôi cũng không khác con búp bê xấu xí ấy là bao! *>_<* Tôi lấy những món quà khác ra. “Cám ơn cả nhà đã quan tâm khi con đến đây ở nhờ, nhân dịp này con có chút quà tặng cho mọi người!” “Con tặng bác trai bức tranh ghét, tặng bác gái chiếc tạp dề, tặng em Thuần Hiến cuốn sách ”Làm thế nào để quan sát sự vật quanh ta“” Bác trai bác gái rất vui sướng khi nhận quà tặng, nhưng Thuần Hiến hình như không vui lắm, mà cậu nhóc vốn chả tỏ ra vui vẻ gì trước mặt tôi bao giờ. Nó đưa quyển sách lên hỏi tôi... “Tại sao tặng tôi cái này?” “Đẻ lần sau em thực hiện tiết mục nghiên cứu tự do sẽ quan sát chị khách quan hơn!” “=_=... .... ” Mặt Thuần Hiến đần ra vì quá bất ngờ. “Mau tặng món quà con tự chuẩn bị cho Thuần Hy đi!” Bác gái ra sức nháy mắt với tôi. He he, cuối cùng cũng đến phần quan trọng nhất rồi, mụ phù thủy chống mắt lên xem tác phẩm của tôi nhé. “Hay, để con tặng quà trước cho Thuần Hy vậy”. Thôi Anh Ái bỗng nhảy ra từ trong đám đông, trong tay cũng cầm một chiếc áo len??? “Woa, áo len đẹp quá! Anh Ái, cậu khéo tay thật đấy!” “ÔI hoa văn tinh tế quá!” Những lời khen ngợi trầm trồ không ngớt. 0_0" Không thể nào, bác gái đã nói, cho dù ngày đêm không ngủ, muốn đan xong một chiếc áo len trong thời gian ngắn ư vậy cũng khó khăn mà. Vả lại, tôi cũng đã nghe ngóng, lớp Thuần Hy gần đây phải đối mặt với kỳ thi sát hạch, ngày nào cũng bận rộn tới tối mịt, đến thiên tài như Thuần Hy cũng bận tới hơn mười giờ tối mà. “Không thể, cậu không có thời gian làm!” Tôi không dám tin, kêu lên. “Đối với loại như cậu thì tất nhiên không thể rồi, nhưng với những người lớp A chúng tôi thì chỉ là chuyện nhỏ, chẳng có chuyện gì mà chúng tôi không làm được. Ha ha”. Mụ phù thủy cầm áo len huơ huơ đắc ý trước mặt tôi... “Thế nào, lấy áo len cậu định tặng Thuần Hy ra luồn đi-. Ha ha”. “Tôi...” Tiêu rồi, tiêu rồi, đặt cạnh áo len của mụ áy, giống như thiên đàng và địa ngục vậy, tôi không lên lấy ra thì hơn. “He he, món quà tôi tặng Thuần Hy chính là con Búp bê cùng lầm với cả lớp ấy.He he!” Cũng may tôi phản ứng nhanh. “Vậy trên tay cô là cái gì thế?” Mụ phù thủy tinh mắt phát hiện ra bàn tay tôi len lén giấu ra sau lưng, chết tiệt, mắt tốt thế để làm gì. “He he, rác ấy mà, tôi đang định mang đi vứt...” Tôi không can đảm ở lại nữa, quay người chạy ra thùng rác ở cửa, nhẫn tâm vứt chiếc áo len tâm huyết mà tôi vất vả khổ nhọc làm ra vào đó. Bye bye nhé, tâm huyết của tôi! Bye bye nhé, những đêm thức khuya của tôi! T_T Đau lòng quá, đau lòng thật đấy... hu hu hu...
<< 1 ... 3 4 5 6 7 8 >>
Chia sẻ:
BBCode:

Link:
Thành viên: BOT, & 11 Khách ghé thăm!
Từ khóa: Truyện, Nụ, Hôn, Của, Quỷ,

Truyện Nụ Hôn Của Quỷ